Mà những đứa trẻ này không phải không nỗ lực, mà bọn chúng đang cố gắng hết sức để tồn tại.
Có lẽ nguyện vọng lớn nhất của bọn chúng chỉ đơn giản là ăn no một bữa mà thôi.
Sau khi sắp xếp xong cho những đứa trẻ này, trưởng làng lại quay về công trường.
Advertisement
Vốn tưởng rằng Kim Phi rời đi rồi, vì mấy ngày này Kim Phi chỉ tới công trường ngó một chút rồi đi luôn.
Kết quả khi quay lại vẫn thấy Kim Phi vẫn đang ở đó, trưởng làng liền chạy đến hỏi: “Tiểu Phi, cậu còn chuyện gì sao?”
Advertisement
“Tiến độ hiện giờ có hơi chậm”.
Kim Phi nói: “Trưởng làng, hay là chú tới thôn Quan Gia hỏi xem, xem xem có ai muốn tới đây giúp đỡ không?”
“Gấp vậy sao?”
Trưởng làng không muốn lắm”.
Đối với ông ấy mà nói, có việc làm, có tiền lương là chuyện tốt nhất trên đời.
Chuyện tốt như vậy đương nhiên là phải để cho người trong làng mình, sao lại nhường cho người ngoài được chứ.
Về chuyện Kim Phi tuyển cựu binh, trưởng làng đã có chút không hài lòng rồi.
Biết chuyện những cựu binh này đều xuất thân từ Thiết Lâm Quân nên ông ấy không nói gì nữa.
Nhưng thôn Quan Gia, thôn Điền Gia trước đây không ít lần ức hiếp thôn Tây Hà, mình không đi tìm họ gây rắc rối là đã tốt lắm rồi, sao lại có thể mang lộc lá đến cho họ chứ?
Để cho người trong làng mình làm chẳng phải tốt hơn sao?
“Khá gấp”.
Kim Phi mỉm cười, đoán ra được tâm tư của trưởng làng, cười nói: “Trưởng làng, chú quên rồi, sau khi ta có vụ làm ăn mới, phường tơ mới được xây dựng xong, mọi người đều có thể đến đó làm việc, nhẹ nhàng hơn so với việc xây nhà nhiều, hơn nữa còn ổn định hơn”.
“Đúng đúng, ta quên mất chuyện này”.
Trưởng làng cuối cùng đã gỡ được khúc mắc trong lòng.
Thực chất trưởng làng cũng chỉ là một nông dân thôi, giới hạn trong ngôi làng nhỏ này, tuy nhiên tầm nhìn của Kim Phi sớm đã vượt qua cả huyện phủ Kim Xuyên, thậm chí là vượt ra ngoài đất nước Đại Khang này.
Cho dù là thôn Tây Hà hay thôn Quan Gia, thôn Điền Gia đều chỉ là bước khởi đầu của kế hoạch mà thôi.
Người càng nhiều, kế hoạch của y càng được triển khai càng nhanh.
“Tiểu Phi, Hạ Nhi chưa nói với cậu sao? Khoảng thời gian cậu không ở nhà, anh vợ cậu tới mấy lần đấy”, trưởng làng hỏi.
“Không nói”, Kim Phi lắc đầu: “Hắn tới làm gì?”
Nếu như mẹ vợ tới thì Kim Phi còn có thể hiểu được.
Nhưng Quan Thiết Trụ khi đó không ít lần ức hiếp Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi cũng không thích người anh này lắm.
Nể mặt mẹ, Quan Hạ Nhi đã giúp đỡ gia đình người anh này rất nhiều, đủ cho cả gia đình sống qua ngày, Kim Phi cũng không nói gì về chuyện này.
Theo lý mà nói Quan Thiết Trụ đáng lẽ không có mặt mũi tới nhà họ.