Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1294

Buổi chiều hai ngày sau Phương Đoá tới, đã sắp đến ngày hai người họ đính hôn, nhưng vì thời gian này cả hai đều rất bận nên không gặp nhau.

Vừa vào cửa Phương Đoá đã thấy Táo nằm cuộn tròn: “Không ngờ anh còn nuôi chó nữa à?”

“Ừ, tôi lấy từ chỗ chú về.” Mục Nhiễm Tranh rót cho Phương Đoá một cốc nước, anh biết cô ta không thích uống nước ngọt.

“Sao nó lại bị tật thế?”

“Lúc mới sinh vì không cẩn thận, không nhìn thấy nên bị đè vào làm gãy chân, nhưng nhóc này vui lắm nên tôi đã bế nó về.”

Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cùng ngồi trên ghế, Mục Nhiễm Tranh bế Táo lên để nó ngồi lên đùi, Phương Đoá lập tức tránh sang một bên.

Động tác này của cô ta khiến Mục Nhiễm Tranh hơi xấu hổ.

“Nó rất sạch, chú tôi cũng đã tiêm phòng cho nó rồi.”

Phương Đoá mỉm cười: “Lẽ nào anh không biết cho dù chó có tiêm phòng thì khi bị nó cắn, mình cũng phải tiêm phòng dại sao?”

“Vậy à, tôi không hiểu lắm. Sau này chắc tôi phải học hỏi thêm từ Lạc Ly thôi, cô ấy là chuyên gia nuôi chó đấy, hai con chó trước đây cũng đều do cô ấy chăm sóc.”

Phương Đoá nghe đến tên Tô Lạc Ly cũng không thấy lạ.

“Có người nói chó là người bạn trung thành nhất của con người, thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Chó là chó, người là người, vì lòng nhân ái của con người nên chó mới sống được nên đương nhiên nó phải trung thành với con người. Việc này cũng giống như nhân viên làm việc cho ông chủ, nếu ông chủ không trả lương cho nhân viên thì nhân viên sẽ ngay lập tức vỗ mông bỏ đi, đây là một đạo lý.”

Mục Nhiễm Tranh biết Phương Đoá lại bắt đầu nói về những đạo lý sâu xa.

“Cô đã chuẩn bị xong lễ phục cho lễ đính hôn của chúng ta chưa?” Mục Nhiễm Tranh vội chuyển chủ đề, đây là lần đầu tiên anh không nghiêm túc lắng nghe Phương Đoá nói về những đạo lý to tát.

Đương nhiên Phương Đoá cũng hiểu: “Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ cho hôn lễ rồi. Còn về con chó này, nếu anh muốn nuôi thì cứ nuôi tiếp đi.”

Mục Nhiễm Tranh đặt Táo xuống đất.

Phương Đoá đột nhiên đưa tay cho Mục Nhiễm Tranh, anh cầm lấy tay cô ta sau đó cô ta dắt tay anh lên lầu.

Khi đến phòng Mục Nhiễm Tranh, Phương Đoá buông tay anh ra.

Bây giờ đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu vào từ tấm kính, phủ thêm một lớp vàng kim cho căn phòng.

Cô ta đón ánh mặt trời, từ từ đi về phía cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm lại, chặn tất cả ánh sáng từ ngoài cửa.

Tim Mục Nhiễm Tranh đột nhiên đập nhanh hơn, anh không biết Phương Đoá muốn làm gì.

Phương Đoá đứng trước cửa sổ, không quay người lại.

“Nhiễm Tranh, chúng ta sắp đính hôn rồi, anh có mong chờ giây phút này không?”

“Mong chờ.”

Ngoài việc đáp lại “mong chờ”, Mục Nhiễm Tranh cảm thấy nói gì cũng là không đúng.

“Mọi người đều nghĩ tôi là một người phụ nữ hoàn hảo, mục tiêu của tôi từ khi còn nhỏ cũng là mong muốn bản thân trở nên hoàn hảo, nhưng có lẽ hoàn hảo đã trở thành khuyết điểm của tôi. Trước đây tôi đã nói với anh rồi, hai người phải thường xuyên trao đổi, vậy nên nếu anh có gì không hài lòng về tôi thì anh cứ nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK