Chương 260
Nhưng cô vẫn rất để tâm chuyện anh từng lén lút cho mình uống thuốc tránh thai, còn giấu mình chuyện sảy thai.
Cô nhất thời vẫn không thể nào chấp nhận sự thật.
Ôn Khanh Mộ bưng bát canh gừng đó lên, uống hết sạch trong một ngụm.
Tô Lạc Ly lại xuống lầu, Ôn Khanh Mộ vẫn đi theo phía sau.
Dì Phương đã nấu xong cháo gà.
“Ăn chút cháo gà đi”
“Em cũng ăn nhé”
Ba ngày ba đêm cô không về nhà, tảm mươi phần trăm là ở bên ngoài cũng không ăn uống đàng hoàng.
Tô Lạc Ly nghĩ vậy nên gật đầu.
Hai người ngồi trong phòng ăn ăn cháo gà.
Không ai nói gì.
Ăn xong, cả hai lại cùng về phòng ngủ, vẫn không ai nói gì.
Tô Lạc Ly là không muốn nói.
Ôn Khanh Mộ thì không biết nói gì.
Anh thật sự không biết phải nói gì, xin lỗi sao? Hay là giải thích?
Có vẻ như nói gì thì cũng không có ý nghĩa.
Tô Lạc Ly đi tắm rồi lên giường ngủ.
“Ngủ đi.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Hai người vẫn nói ngủ ngon với nhau như bình thường, nhưng giữa họ lại như có gì đó ngăn cách.
Tô Lạc Ly không nhắc một chữ nào đến chuyện trước đó khiến Ôn Khanh Mộ lo
lắng không yên.
Nhưng anh thật sự rất mệt rồi, ba ngày ba. đêm không ăn cũng chẳng ngủ, cộng thêm việc bị giày vò trên biển như vậy, anh đã sức cùng lực kiệt từ sớm rồi.
Nằm trên giường chẳng bao lâu sau thì anh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tô Lạc Ly lại không ngủ được.
Tay cô vô thức xoa lên bụng mình.
Phải, trong này từng có một sinh mệnh.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tô Lạc Ly lại rơi xuống.
Lúc cô vẫn chưa biết sự tồn tại của nó thì cô đã mất nó rồi.
Trước đây luôn cảm thấy sinh con là để hoàn thành nhiệm vụ, để hoàn thành tâm nguyện của Kiêm Mặc.
Nhưng bây giờ, khi cô biết mình từng có thai, trong bụng mình từng có một sinh mạng, trái tim cô không khỏi run rẩy.
Cô nghĩ không ra, tại sao Ôn Khanh Mộ có thể vì mình mà bất chấp mạng sống nhưng lại không chịu cho mình một đứa con?
Rốt cuộc là tại sao?
Tô Lạc Ly cắn chặt chăn, lo mình sẽ khóc thành tiếng.
Cuối cùng cô vẫn không kiềm được mà xuống giường.
Trong mơ, Ôn Khanh Mộ láng máng nghe thấy tiếng khóc.
Mặc dù anh rất mệt và buồn ngủ, nhưng cuối cùng anh vẫn lo cho Tô Lạc Ly nên ngủ không sâu.
Sờ thấy bên kia giường trống rỗng, anh lập tức ngồi dậy.
“Ly Ly!”
Ôn Khanh Mộ xuống giường, anh không thể nào chịu nổi giày vò nữa!