Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461

Tô Lạc Ly lại quay đầu đi chỗ khác, đó là từ mà cô ghét nhất!

Ôn Khanh Mộ lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly vào lòng mình.

“Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh muốn em yên tâm thôi mà. Anh không sao cả.”

Đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng khám tổng quát.

Chu Lễ Thành và các bác sĩ khác đều đợi sẵn ở đó rồi. Hôm qua Tô Lạc Ly đã gọi điện thoại cho Chu Lễ Thành, bảo ông ta chuẩn bị cho tốt.

Vốn dĩ Tô Lạc Ly cũng định vào phòng khám cùng anh, nhưng Ôn Khanh Mộ lại đẩy cô ra ngoài.

“Sao nào? Ở nhà em chưa nhìn đủ, giờ kiểm tra sức khỏe em cũng muốn đi vào theo à?”

Các bác sĩ và y tá đừng chờ gần đó đều cúi mặt xuống, cười thầm.

Tô Lạc Ly đỏ mặt.

“Anh nói luyên thuyên gì đấy?”

“Được rồi, em ngoan ngoãn đợi bên ngoài này đi, để anh vào khám nào.”

Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên rồi hôn nhẹ lên môi cô.

Tô Lạc Ly đành phải ngồi ngoài đợi anh.

Sau khi vào phòng khám thì Ôn Khanh Mộ mới chịu bỏ lớp ngụy trang của mình ra, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

Ôn Khanh Mộ ngồi ở trên ghế.

Chu Lễ Thành để cho các bác sĩ và y tá lúc nãy rời khỏi phòng kiểm tra sức khỏe qua cửa khác.

“Sếp Ôn, thế này là sao vậy? Hôm qua mợ chủ gọi điện cho tôi, tôi thấy rất bất ngờ.”

“Gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chắc vì thế nên cô ấy nghi ngờ.”

Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ cũng tràn đầy sự bất lực, bởi vì kiểm tra sức khỏe cần phải lấy máu để xét nghiệm các kiểu nên sáng nay Tô Lạc Ly không cho anh ăn gì cả.

“Buồn ngủ?”

“Dạo gần đây tôi cứ ngủ mê mệt mãi, cũng chẳng hiểu là có chuyện gì nữa, cứ cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ.”

Tất nhiên là Ôn Khanh Mộ cũng biết sự thay đổi của mình.

“Sếp Ôn, có vẻ như đây là hậu quả của việc mất quá nhiều máu.”

Ôn Khanh Mộ cũng nghĩ ra rồi.

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì máu của các anh không thể tái sinh lại được, mà chỉ có thể dùng máu bổ máu mà thôi. Lần trước anh hiến máu cho Tô Kiêm Mặc, lần này lại hiến gấp đôi, có vẻ như cơ thể anh đã không thể chịu thêm được nữa rồi.”

Ôn Khanh Mộ thầm thở dài.

Sao anh lại không nghĩ ra được chuyện này chứ.

“Còn có việc nữa. Sếp Ôn, lần trước có mặt mợ chủ nên tôi không có cơ hội để nói với anh.”

Vẻ mặt của Chu Lễ Thành rất nghiêm trọng.

“Chuyện gì?”

“Có lẽ lần sau anh không nên truyền máu cho Tô Kiêm Mặc nữa.”

“Tại sao? Sao bảo là hiệu quả rất tốt cơ mà?”

Ôn Khanh Mộ lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Đúng là hiệu quả rất tốt, nhưng anh cũng biết đấy, lần vừa rồi chúng ta đã phải truyền gấp đôi lượng máu mới có thể khiến cho Tô Kiêm Mặc bình thường lại. Nếu như tôi đoán không nhầm thì nếu lần tới Tô Kiêm Mặc phát bệnh thì dù có gấp đôi lượng máu thì vẫn không đủ dùng.”

Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết khác.

“Cậu ấy có thể khỏe mạnh được bao lâu nữa? Lần này truyền gấp đôi máu, về lý mà nói thì chắc có thể duy trì được lâu lâu một chút đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK