Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1344

Bà ta luôn là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng khi chịu sự tủi nhục lớn như vậy, bà ta cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

“Vậy là ông muốn ly hôn với tôi ư?” Ôn Lam bình tĩnh một cách lạ thường, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

“Ly hôn? Được! Ly hôn thì ly hôn!” Lý Hàn Vũ vung tay lên, ông ta lập tức đồng ý.

Ôn Lam chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai mắt bà ta bỗng trở nên tối mịt, suýt chút nữa thì đã ngã xuống, cũng may mà vịn được vào ghế sô pha.

“Được, vậy ngày mai chúng ta lập tức làm thủ tục.”

Lê Thấm Thấm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ là mình gây họa nhưng giờ lại diễn biến thành bố và mẹ kế sắp ly hôn. Hồi bé cô ta vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này, nhưng khi giờ phút này thực sự tới thì cô ta lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Bố! Sao bố có thể nói dì Lam thế?” Lê Thấm Thấm cảm thấy áy náy.

“Bố không nói bà ấy thì nói ai? Lẽ nào không phải là do bà ấy?” Lê Hán Giang tiếp tục gầm lên.

“Tất cả là tại chính bản thân bố, không liên quan đến ai cả! Chẳng phải bố muốn con ra nước ngoài sao? Được! Con ra nước ngoài là được chứ gì? Con sẽ không chống đối nữa! Chuyện này không liên quan gì đến dì Lam cả! Bố đừng ly hôn với dì ấy!”

Lê Thấm Thấm nói xong thì chạy thẳng lên lầu.

Hai người trong phòng khách đều im lặng.

Ly hôn? Đó là điều không thể.

Chỉ vì tức giận nên Lê Hán Giang mới nói câu đó mà thôi, nhưng lời nói tức giận đó đã kích thích Lê Thấm Thấm.

Mà số phận của Mục Nhiễm Tranh cũng giống vậy.

Anh đang bị giam lỏng trong phòng.

Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ rất bận rộn, cũng không biết là anh đang bận việc gì, Mục Nhiễm Tranh chỉ có thể chờ đợi trong phòng, có vẻ như lần này Ôn Khanh Mộ rất cẩn thận, còn phái vệ sĩ canh chừng ở cửa.

Anh mở cửa ra thì thấy hai vệ sĩ đang canh chừng trước cửa như hai pho tượng.

“Cậu Mục, có chuyện gì sao?”

Mục Nhiễm Tranh không nói gì mà chỉ dứt khoát đóng cửa!

Chắc hẳn là Lê Thấm Thấm sắp mắng mình đến chết rồi nhỉ? Thậm chí anh còn không có điện thoại nên hoàn toàn không thể gửi tin nhắn cho cô, trong căn phòng này lại càng không có bất kỳ thiết bị thông tin gì, chỉ có một chiếc máy tính nhưng không được kết nối internet nên chỉ có thể dùng để chơi game một người chơi.

“Mợ chủ, mời mợ vào.” Giọng nói của vệ sĩ truyền đến từ ngoài cửa.

Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy lại tinh thần, Tô Lạc Ly đến rồi!

Cửa lại được mở ra, Tô Lạc Ly bước vào từ bên ngoài.

Mục Nhiễm Tranh vội vàng tiến về phía trước mấy bước, “Bà cô của tôi ơi, cô tới rồi! Mau cho tôi mượn điện thoại di động một lát!”

“Anh mượn điện thoại làm gì?” Tô Lạc Ly bình tĩnh đến không ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK