Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1301

Mặc dù Ôn Lam là một bà chủ nhà giàu nhưng bà ta cũng là một người phụ nữ nội trợ, vì vậy một ngày ba bữa trong nhà đều do bà ta chuẩn bị.

Tuy rằng Lê Thấm Thấm không muốn thừa nhận nhưng cô ta vẫn thích ăn đồ ăn do Ôn Lam nấu.

“Dì ấy bệnh à?”

“Ôi… cô chủ, còn chẳng phải đều vì cô sao.” Người giúp việc thấp giọng nói, sợ lời nói của mình khiến cô chủ tức giận.

“Vì tôi? Dì ấy bệnh thì liên quan gì đến tôi? Nếu bố tôi bị tôi chọc tức rồi bệnh thì đó là vì tôi, nhưng dì ấy bệnh thì chẳng liên quan đến tôi một chút nào hết!” Lê Thấm Thấm không phục.

“Cô chủ, mấy hôm trước cô bỏ nhà đi, ngày nào ông chủ cũng chẳng còn tâm tư để mà ăn uống, bà chủ cũng lo lắng, mấy ngày cũng không ăn uống đàng hoàng. Người bà chủ thể hàn, vốn muốn đi giác hơi để giải phong hàn, cuối cùng không cẩn thận nên bị bỏng, sau lưng nổi một mụn nước rất to. Hôm đó ông chủ đánh cô chủ, bà chủ bảo vệ cô chủ thì bị roi mây đánh vào chỗ bị bỏng, bà ấy chăm sóc cho cô chủ không kịp xử lý nên bị nhiễm trùng rồi.”

Lê Thấm Thấm im lặng, hóa ra thật sự là vì mình.

“Cô chủ, mặc dù bà chủ là mẹ kế nhưng lòng dạ bà ấy thật sự không xấu, người giúp việc chúng tôi đều nhìn thấy mà, bà ấy thật lòng tốt với cô chủ đấy.”

“Được rồi được rồi, có để tôi ăn cơm không đây?” Lê Thấm Thấm hơi không vui, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, người giúp việc cũng vội im miệng.

Ăn tối xong, trong lòng Lê Thấm Thấm thật sự không thoải mái nên lặng lẽ ra ngoài.

Thường thì lúc này Ôn Lam đang ở trong phòng Lê Tuấn Kiệt để phụ đạo bài tập. Lê Tuấn Kiệt là con trai của Ôn Lam và Lê Hán Giang, năm nay vừa vào lớp một, là em trai cùng bố khác mẹ với Lê Thấm Thấm. Vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên hai người gần như không nói chuyện với nhau bao giờ.

Lê Thấm Thấm vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng trách mắng từ trong phòng truyền đến.

“Đã dạy con mấy lần rồi, sao con vẫn không nhớ chứ. Giơ tay ra, mẹ thấy con chỉ nhớ mỗi ăn chứ không nhớ bị đánh!”

“Bép bép bép!” Bên trong truyền đến tiếng như tiếng đánh vào lòng bàn tay.

Lê Thấm Thấm rùng mình, cô ta chưa từng nghe thấy Ôn Lam lớn tiếng như vậy, trước nay Ôn Lam nói chuyện với cô ta đều cẩn thận dè dặt.

Không ngờ lại nghiêm khắc với con trai ruột của mình như vậy.

Lê Thấm Thấm gõ cửa, Ôn Lam đi tới mở cửa, thấy Lê Thấm Thấm thì rất bất ngờ.

“Thấm Thấm, sao con lại dậy? Người còn đau không?”

“Có thể xuống giường rồi, nghe nói dì không khỏe nên tôi qua xem thử.” Lê Thấm Thấm có vẻ hơi dè dặt, dù sao thì cô ta chưa từng bày tỏ sự quan tâm với Ôn Lam, thậm chí còn tỏ thái độ với Ôn Lam.

“Dì không sao, nghe giúp việc nói thức ăn không đúng với khẩu vị của con, ngày mai dì nấu món ngon cho con.”

“Không có vấn đề gì, dì không khỏe thì nghỉ ngơi đi.”

Lê Thấm Thấm vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Lam.

“Muốn vào trong ngồi không?” Ôn Lam vội mở rộng cửa ra.

“Ờm… được, được thôi.”

Lê Thấm Thấm ma xui quỷ khiến đi vào phòng, Ôn Lam xoa đầu Lê Tuấn Kiệt, bảo cậu nhóc tự làm bài tập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK