Chương 670
Mục Nhất Hân ngắc ngứ từ “cháu” một lúc, mãi mà không nói tiếp được.
“Đừng nôn nóng, cháu cứ nói từ từ thôi.” Tuy Tô Lạc Ly nói như vậy nhưng trong lòng cô đã sốt ruột phát điên, cô chỉ lo đau buồn mà không biết nguyên nhân vì sao Tô Kiêm Mặc đột nhiên qua đời.
“Cháu ngồi trong phòng vẽ chờ cậu ấy, lúc ấy cháu đến rất sớm, cậu ấy vẫn chưa đến, cháu định vào WC chỉnh trang lại nhưng ai ngờ gặp phải lưu manh!”
“Lưu manh? Ở trường học của bọn cháu?”
“Vâng, ngay trong WC nữ, bọn họ có bốn người, cháu cũng không biết bọn họ vào được tòa nhà tổng hợp bằng cách nào, lúc ấy cháu sợ lắm, chỉ biết hô to mãi, sau đó Kiêm Mặc đến, sau đó cậu ấy đánh nhau với bọn họ, mấy tên lưu manh đó muốn…”
Mục Nhất Hân cắn môi, cô ấy còn chưa nói hết nhưng Tô Lạc Ly đã hiểu ra.
“Ai ngờ Kiêm Mặc lại nguy kịch, cháu gọi xe cứu thương ngay. Thím, thím mắng cháu, đánh cháu cũng được, đều tại cháu, cháu không nên hẹn cậu ấy!”
Tô Lạc Ly xoa mặt Mục Nhất Hân, “Hân Hân, chuyện này không trách cháu được, đó là sự cố, cháu đừng tự trách mình, được không?”
“Nhưng thím ơi, cháu thật sự rất áy náy, cháu không biết phải bù đắp sự áy náy trong lòng như thế nào… Lúc ấy cháu không nên hô, nếu cậu ấy không nghe thấy tiếng la của cháu thì có lẽ đã…”
“Hân Hân, cháu nói mấy tên lưu manh đó muốn sỉ nhục cháu, còn cháu cứ hô to mãi?”
“Đúng vậy ạ.” Mục Nhất Hân suy nghĩ kỹ lại thì thấy hình như không đúng lắm, “Thím ơi, thím nói vậy làm cháu chợt nhớ ra, nếu bọn họ thật sự muốn làm chuyện xấu thì chẳng phải nên ngăn cản cháu hô sao?”
“Đúng thế, điều này kỳ lạ quá! Lúc làm chuyện xấu, người ta chỉ làm như bọn họ khi đã đưa cháu đến một nơi cực kỳ hoang vắng, có gào rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, nhưng khi đó là ban ngày, bọn cháu lại ở trường học.”
Mục Nhất Hân bỗng vỗ đùi một cái.
“Thím ơi, thím nói vậy làm cháu nhớ ra rồi! Bọn họ toàn nói những lời bẩn thỉu nhưng không hề ra tay, còn nói cứ để cháu hô, hình như đang chờ ai đó, cháu nhớ cháu hô rất lâu, mãi đến khi Kiêm Mặc tới, bọn họ vẫn chỉ cợt nhả trêu chọc, cùng lắm là kéo quần áo của cháu chứ không định làm thật!”
Tô Lạc Ly động não suy nghĩ, chẳng lẽ đây hoàn toàn không phải là một sự cố?
“Thím ơi, cháu càng nghĩ càng thấy lạ! Cháu nhớ có một người trong đám bọn họ nói với Kiêm Mặc cái gì mà đứa con gái mày thích, làm sao bọn họ biết cháu quen Kiêm Mặc? Hình như bọn họ còn biết quan hệ của bọn cháu! Lúc Kiêm Mặc tới cháu cứ khóc suốt, không nói một câu nào, Kiêm Mặc cũng mải ngăn bọn họ nên không nói chuyện với cháu, làm sao bọn họ biết được?”
Nghĩ kỹ lại Mục Nhất Hân rất sợ hãi, hình như đây không phải là một sự trùng hợp.
“Có lẽ chuyện này hoàn toàn không phải là một sự cố.” Dường như Tô Lạc Ly đã có đáp án.
Tô Lạc Ly lập tức gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.
Công ty Quốc tế Tinh Hoàng.
Nhìn thấy Tô Lạc Ly tới, Từ Tinh Như giật nảy cả mình, bởi vì trước đó Dạ Bân đã thông báo với cô ta tạm dừng toàn bộ công việc của Tô Lạc Ly.
Từ Tinh Như dĩ nhiên cũng nghe nói về chuyện Tô Kiêm Mặc em trai Tô Lạc Ly, cho nên tạm thời cô ta sẽ không sắp xếp công việc cho Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây? Có chuyện gì à?”