Chương 301
Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi, lại thua rồi!
“Mục Nhất Hạo! Cho nhỏ tiếng tivi thôi, ồn quá đi mất!”
Mục Nhất Hạo lập tức ngoan ngoãn cầm điều khiển từ xa lên chỉnh tiếng tivi đến mức nhỏ nhất.
Mục Nhất Hân bĩu môi.
“Anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, chơi game dở ẹc mà lại trách người khác xem tivi quá lớn tiếng!”
“Hân Hân!”
Mục Nhiễm Tranh tôm bím tóc của Mục Nhất Hân.
“Em ngứa đòn đấy à? Một năm không xử lý em rồi đấy!”
Mục Nhất Hân trừng Mục Nhiễm Tranh với ảnh mắt hung ác.
“Bác ơi, bác xem anh lại bắt nạt cháu này!” Mục Nhất Hân vội vàng chạy đi mách Diều Hướng Vân.
“Bác cũng không dạy được nó, để lát nữa chủ của cháu đến xử lý. Nhà chúng ta chỉ có chú của cháu mới trị được ông giặc quỷ này thôi!” Diệu Hướng Vân nói.
Ở nhà họ Mục, Mục Nhiễm Tranh là con trai trưởng, là cháu đích tôn, từ khi sinh ra đã được yêu chiều hết mực. Kết quả là mọi người chiều quá làm cậu sinh hư, cậu trở thành giặc quỷ trong nhà rồi, không ai trị được!
“Chú cháu tới rồi! Còn… còn… còn có một cô gái nữa!”.
Mục Nhất Lung nhỏ tuổi nhất mật báo.
Nghe thấy thế, Mục Nhiễm Tranh lập tức bỏ hai chân đang bắt chéo xuống hệt như phản xạ có điều kiện.
“Chú đến rồi, xem lát nữa em mách tội anh thế nào đi!” Mục Nhất Hân nói với Mục Nhiễm Tranh.
“Đợi chú đi rồi anh vẫn có thể cho em biết tay như thường, nghĩ rồi hãy làm!”
Mục Nhất Hân nói rồi chạy biến ra ngoài.
Thật ra, tất cả những đứa trẻ của nhà họ Mục đều sợ Mục Nhiễm Tranh, và cũng sợ cả Ôn Khanh Mộ. Nói cho cùng Ôn Khanh Mộ là bậc cha chú, tuy rằng trong anh rất tré.
Nhưng chỉ có Mục Nhất Hân không sợ Ôn Khanh Mộ. Tuy ở nhà Mục Nhất Hân không phải đối thủ của Mục Nhiễm Tranh, thể nhưng cô ấy lại dám khiêu khích đối phương.
Nghe thấy Ôn Khanh Mộ tới, Mục Nhất Hân ra ngoài đón ngay.
Cô ấy nhìn thấy gì?
Tô Lạc Ly!
Không ngờ lại là Tô Lạc Ly!
Cô ấy nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi, bèn dụi mắt.
“A! Lạc Ly, là Lạc Ly!”
Mục Nhất Hân chỉ vào Tô Lạc Ly, cô ấy kích động đến mức chỉ thốt lên được những lời này.
Tất nhiên Diệu Hướng Vẫn biết Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đã kết hôn từ trước, cho nên cũng không kinh ngạc. Trái lại, chuyện lần trước khiến bà ta cảm thấy hơi lúng túng.
“Lạc Ly gì hả! Con bé này không biết lịch sự gì cả, phải gọi là thím!” Diệu Hướng Vân vội nói.
“Bác ơi, bác nói Lạc Ly là thím của cháu ư? Cô ấy kết hôn với chú sao ạ?” Mục Nhất Hân vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”
“A!”