Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 598

“Em biết rõ lời nào đáng tin và lời nào không phải nói đùa, trong lòng em đều biết.”

Tô Lạc Ly vẫn hờ hững và lạnh lùng như cũ.

Ôn Khanh Mộ đành phải tìm điện thoại của mình.

“Em chỉ muốn làm rõ một vấn đề. Thứ nhất, bao cao su này có phải là do Dạ Bân đưa anh hay không? Thứ hai, nếu là Dạ Bân đưa cho anh thì anh ta đã đưa mấy cái?”

Đêm qua Tô Lạc Ly cũng đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

Từ việc tìm được thứ này từ trong túi quần Ôn Khanh Mộ, có thể thấy anh đã có suy nghĩ này.

Nhưng nếu anh mới chỉ có suy nghĩ chứ chưa hành động thì cô có thể tha thứ.

Vậy nên cô mới muốn hỏi xem Dạ Bân đã đưa cho anh tổng cộng mấy cái bao cao su.

Da mặt Ôn Khanh Mộ mỏng, hơn nữa rất nhiều chuyện của anh đều được giao cho thư ký làm, nếu bảo anh đi mua bao cao su, e rằng anh cũng không biết mua ở đâu.

Vậy nên suy đoán của Tô Lạc Ly cũng không phải là không có lý.

Ôn Khanh Mộ xoa huyệt thái dương.

Anh cầm điện thoại lên, gọi vào số của Dạ Bân.

“Mở loa ngoài lên.”

Ôn Khanh Mộ ngoan ngoãn mở loa ngoài.

“A lô, A Khanh, sao thế? Hôm qua chơi vui không?” Giọng nói của Dạ Bân truyền qua điện thoại.

Khi thấy câu này, sắc mặt của Tô Lạc Ly lập tức sa sầm lại.

Ôn Khanh Mộ vô thức nhìn sang Tô Lạc Ly.

“Cái gì mà chơi vui hay không? Đừng nói linh tinh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”

Ôn Khanh Mộ nhất định sẽ không để cho Dạ Bân có cơ hội nói đùa.

“Chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà!” Rõ ràng là Dạ Bân vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Bao cao su trong túi quần tôi có phải là do cậu nhét vào cho tôi hay không?”

Không đợi Dạ Bân trả lời, Ôn Khanh Mộ lập tức nói: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không được nói đùa, hiện tại tôi đang nói chuyện với cậu rất nghiêm túc, chuyện này liên quan đến danh tiết của tôi!”

Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ.

“Ôi dào, cậu mà còn có danh tiết á? Sao tôi không biết vậy?”

“Mau trả lời câu hỏi của tôi, đừng lãng phí thời gian, nghiêm túc chút đi!”

“Nhưng cậu không cảm thấy câu hỏi này của cậu rất ngu ngốc sao? Đương nhiên là tôi đưa cho cậu rồi!”

Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ nhìn nhau.

“Vậy cậu đã đưa cho tôi mấy cái?”

“Bốn cái!”

Nghe thấy câu trả lời của Dạ Bân, Tô Lạc Ly lập tức ngỡ ngàng!

Ngay cả Ôn Khanh Mộ cũng sợ run lên!

“Nói vớ vẩn, sao có thể là bốn cái được, rõ ràng chỉ có hai cái!” Ôn Khanh Mộ vội vàng phản bác.

Tô Lạc Ly cười khẩy.

“Chính là bốn cái, ban đầu tôi đưa cậu hai cái, cậu chê không đủ nên tôi lại cho cậu hai cái nữa! Cậu uống nhiều quá rồi phải không?”

“Vậy tại sao trong túi tôi chỉ có hai cái? Cậu nghĩ kỹ xem có phải cậu nhớ nhầm rồi không!”

Ôn Khanh Mộ đã bắt đầu sốt ruột, anh hoàn toàn không nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!

“Ha ha ha, cậu hỏi tôi tại sao chỉ có hai cái, chính cậu đã dùng rồi! Đậu má! A Khanh, có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”

Sắc mặt Tô Lạc Ly đã trở nên vô cùng khó coi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK