Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1427

Về đến phòng, chẳng mấy chốc Tam Tam đã ngủ. Tô Lạc Ly bất lực thở dài, thực ra đứa trẻ này không ỷ lại gì, có đôi lúc thằng bé chỉ đang nghịch thôi, không phải thực sự bám lấy mình mà giống như đang cố ý đối đầu với Ôn Khanh Mộ.

Đắp chăn cho Tam Tam xong, cô lại nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất ngủ rất say, so với Tam Tam thì Tiểu Thất luôn rất ngoan, tính cách hai anh em khác xa nhau.

Điều này khiến Tô Lạc Ly không khỏi nhớ đến Mộ Dung Dịch, Tiểu Thất ngày càng giống Mộ Dung Dịch, không chỉ vẻ ngoài giống mà tính cách cũng giống. Từ nhỏ Mộ Dung Dịch hơi hướng nội, là một đứa trẻ rất ngoan, cho nên anh ta trưởng thành có hơi u ám.

Tô Lạc Ly thật sự không hi vọng Tiểu Thật sẽ trở thành người giống như Mộ Dung Dịch, cô hi vọng Tam Tam có thể mang lại nhiều ánh nắng hơn cho em trai.

Tô Lạc Ly hôn lên mặt Tiểu Thất rồi về phòng, bây giờ phải về đối phó với người đàn ông kia.

“Đưa thằng bé đi nhà trẻ cho anh!”

Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly nghe thấy tiếng gào của Ôn Khanh Mộ, anh đang ngồi trên giường, ngực áo vẫn để mở, có thể thấy người này vẫn đang ngồi đây bực bội.

Lúc nhà trẻ khai giảng vào tháng chín, Ôn Khanh Mộ đã có ý định này, nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy đến cuối năm Tam Tam mới đầy ba tuổi nên cô không nỡ cho con trai đi nhà trẻ sớm như vậy, vì thế cô không đồng ý.

“Cho dù cho thằng bé đi nhà trẻ thì buổi tối thằng bé vẫn có thể đến quấy phá mà.”

“Vậy gửi nó đến nhà trẻ nội trú!”

Tô Lạc Ly kinh ngạc, cô cởi áo khoác rồi lên giường: “Anh tàn nhẫn đấy, làm gì có ai ba tuổi là đến trường nội trú đâu.”

“Anh mặc kệ, ngày nào cũng phá hỏng chuyện tốt của anh, lại còn cướp vợ của anh!” Ôn Khanh Mộ ôm một bụng tức, vốn tưởng Tam Tam lớn hơn một chút là có thể ngủ một mình rồi, không cần chiếm lấy Tô Lạc Ly nữa, nhưng không ngờ lại ngày càng nghiêm trọng.

“Thằng bé vẫn là một đứa trẻ mà.” Tô Lạc Ly dựa sát vào lưng Ôn Khanh Mộ, trong lòng cô cũng không thoải mái, nhưng có thể thế nào nữa, con trai là của họ mà.

“Đều tại em chiều nó, sau này không được chiều nó nữa, nếu chiều thì chỉ được chiều anh thôi!” Ôn Khanh Mộ lật người đè Tô Lạc Ly dưới thân: “Sáng mai em không cần xuống giường đâu!”

“Làm gì đấy? Con trai chọc anh tức, mắc mớ gì anh phạt em?” Sao Tô Lạc Ly lại cảm thấy mình ấm ức thế nhỉ.

“Khó khăn lắm mới bắt được em một lần, anh vẫn chưa ăn no!”

Tô Lạc Ly tỏ vẻ không còn gì để lưu luyến trên đời, có đôi lúc cô thật sự hơi sợ Ôn Khanh Mộ về chuyện giường chiếu.

Kết quả thật sự như Ôn Khanh Mộ nói, hôm sau Tô Lạc Ly không hề xuống giường.

Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh tạm thời ở hoa viên Crystal, mà từ sau khi Lê Thấm Thấm bỏ trốn, nhà họ Lê bắt đầu rơi vào trạng thái bùng nổ. Lê Hán Giang nổi cơn tam bành, thậm chí ông còn tìm đến căn hộ của Mục Nhiễm Tranh nhưng ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Lê Hán Giang biết Lê Thấm Thấm về là để tìm Mục Nhiễm Tranh, chắc chắn cô chạy trốn đi tìm Mục Nhiễm Tranh, manh mối duy nhất chính là Mục Nhiễm Tranh.

Ông chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách, đúng là nhọc lòng vì đứa con gái này mà. Vốn còn tưởng đưa đi nước ngoài là có thể yên ổn, giờ mới yên ổn được bao lâu đâu chứ?

Ôn Lam không khỏi thở dài nhìn Lê Hán Giang.

“Ông đừng có đi qua đi lại nữa, cũng đừng lo quá, cẩn thận tức đến đổ bệnh đấy.” Ôn Lam vội khuyên.

“Tôi có thể không tức sao? Con bé đó, đừng để tôi bắt được nó, bắt được nó rồi tôi đánh gãy chân nó!” Lê Hán Giang tức giận quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK