Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 782

“Vì bác trai đã nói với em rằng một khi biến thành ma cà rồng thì không nên liên hệ với những người lúc trước nữa, làm vậy cũng là bảo vệ chính bản thân em. Với chị mà nói, cứ ngỡ em đã chết sẽ tốt hơn, thực tế em cũng đã chết thật rồi.”

Tô Kiêm Mặc vẫn cười tươi như ánh mặt trời.

“Chị, bây giờ em chỉ đang tồn tại bằng một cách khác mà thôi.”

“Vậy em đã quen với thân phận mới của mình chưa?”

Về việc Tô Kiêm Mặc biến thành ma cà rồng, Tô Lạc Ly cũng thấy vui và yên tâm. Dù sao lúc còn sống, Tô Kiêm Mặc đã chịu nhiều đau khổ như vậy rồi, biến thành ma cà rồng, ít nhất cậu vẫn có thể nhìn thấy thế giới này.

“Ừm, lúc bắt đầu em cứ không kiểm soát được mình, muốn cắn người nên bác trai đưa em đến một nơi rất xa để em kiểm soát dục vọng của mình. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, lúc trước em không thể nói cho chị biết, cũng sợ sẽ làm hại đến chị.”

Tô Lạc Ly vui mừng gật đầu: “Vậy thì tốt, em vui là được.”

“Chị, bây giờ em đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, em có thể biến mất ngay trước mặt chị chỉ trong nháy mắt, thậm chí có thể tay không giết một con sư tử! Hơn nữa không cần phải lo tim mình sẽ đau!”

Hiển nhiên Tô Kiêm Mặc phấn khích cực kỳ, lập tức báo cáo tình hình của mình cho Tô Lạc Ly.

“Có điều…” Tô Kiêm Mặc cúi đầu xuống: “Chúng ta vẫn không thể gặp nhau thường xuyên, cũng có lẽ là không nên gặp nhau. Bác trai nói, loài người có cuộc sống của loài người, ma cà rồng có cuộc sống của ma cà rồng. Nếu em tiếp tục dây dưa với những người lúc còn sống, cuối cùng chúng ta sẽ là người đau khổ.”

“Kiêm Mặc, chỉ cần được nhìn thấy em là chị đã thấy vui lắm rồi. Sau này em sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, em cứ sống thật tốt là được, đừng nhớ đến chị.”

Khi Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc bước từ trên lầu xuống, Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc trong phòng khách vẫn đang đấu dữ dội!

Thậm chí họ đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề đứa con trong bụng Tô Lạc Ly là của ai!

“Tôi nói cho anh biết Giản Ngọc, nếu tôi mà biết đứa con trong bụng là của anh, tôi nhất định sẽ giết anh!” Ôn Khanh Mộ gào lên với Giản Ngọc.

“Cậu như vậy lạ lắm đấy, chính cậu bảo tôi ở bên cạnh Lạc Ly, bảo chúng tôi sinh một đứa con. Bây giờ nếu đứa trẻ là của tôi thì cậu lại muốn giết tôi, cậu thế này chẳng phải tự mâu thuẫn sao?”

Giản Ngọc vẫn thong dong nhìn Ôn Khanh Mộ đang giẫm chân liên tục.

“Chẳng phải tại tôi không còn cách nào khác à? Tôi không ngờ con người anh lại vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu đến vậy, có phải anh ép Ly Ly không? Anh nói cho tôi biết đi, chắc chắn là anh ép Ly Ly! Ly Ly không thể làm chuyện thế này được!”

Trông Ôn Khanh Mộ giống như phải tra ra sự thật cho bằng được.

“Nếu cậu tin tưởng Lạc Ly đến vậy thì tại sao cậu còn nghi ngờ đứa con trong bụng cô ấy là của ai?” Giản Ngọc càng thấy buồn cười hơn.

“Tôi?” Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy mình nói năng hơi mâu thuẫn.

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly đã xuống rồi, lập tức nói: “Lạc Ly, em biết không? Bây giờ người đàn ông này đang nghi ngờ đứa con trong bụng em là của anh!”

Từ cuộc nói chuyện của Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cũng đoán được một vài chi tiết.

“Anh không có!” Ôn Khanh Mộ vừa nghe Giản Ngọc nói thế với Tô Lạc Ly, lập tức bối rối.

Anh có thể giằng co với Giản Ngọc nhưng tuyệt đối không thể để Tô Lạc Ly biết chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK