Chương 591
“Tại sao đột nhiên em lại muốn mở văn phòng thời trang thế?”
Lời nói của Ôn Khanh Mộ đầy tính thăm dò.
Tim anh thậm chí còn đập nhanh hơn, có một số câu trả lời anh không muốn nghe!
“Bởi vì Kiêm Mặc ấy, hôm đó em thấy nửa đêm rồi mà Kiêm Mặc vẫn còn đang ngồi thiết kế, rất đau lòng, em muốn giúp thằng bé thực hiện ước mơ.”
“Cho nên, em đổ hết tài sản vào rồi à?”
Tô Lạc Ly gật đầu, không hề nghĩ rằng việc này có gì không đúng.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn điện thoại của Tô Lạc Ly, tiện tay cầm lên, “Để anh xem điện thoại của em.”
“Có gì đáng xem chứ?” Tô Lạc Ly liếc nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Xem trong thời gian anh không có ở đây em có cùng người đàn ông khác…”
“Xì, có bệnh!”
Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ rồi tiếp tục ăn cơm, anh muốn xem thì cứ xem, sống cùng nhau lâu rồi, cô cũng không còn phản cảm chuyện Ôn Khanh Mộ muốn xem điện thoại của mình như vậy nữa.
Ôn Khanh Mộ mở Wechat của Tô Lạc Ly ra và tìm lịch sử trò chuyện của hai người họ, phát hiện rằng Tô Lạc Ly còn không gửi một từ nào trong suốt thời gian anh đi công tác. Cô cũng chỉ gửi vài tin nhắn trong mấy ngày giữa lúc anh đi, mấy hôm nay thì không gửi.
Lại mở nhật ký cuộc gọi của Tô Lạc Ly, trong nửa tháng qua, Tô Lạc Ly chỉ gọi cho anh ba đến năm cuộc mà thôi.
Ôn Khanh Mộ cho rằng anh đi nhiều ngày như vậy, Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ lo lắng cho mình, anh tưởng tượng trong điện thoại của mình chắc chắn sẽ có vô số cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn chưa đọc của Tô Lạc Ly!
Dù sao thì điện thoại của anh đã bị Ôn Hạo cầm rồi, anh không thể xem điện thoại của mình được.
Hôm nay xem điện thoại di động của Tô Lạc Ly, anh biết là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Ôn Khanh Mộ đặt điện thoại lên bàn.
“Có thân mật với người đàn ông khác không? Anh tra ra gì rồi, thám tử Ôn?”
Tô Lạc Ly nói đùa.
“Gần đây em luôn bận rộn công việc của văn phòng thời trang sao?”
“Đúng vậy, những ngày gần đây em vẫn luôn chạy đôn đáo vì chuyện này.” Tô Lạc Ly thành thật trả lời.
Ôn Khanh Mộ đặt bát đũa xuống bàn.
“Cho nên, em không lo lắng cho anh chút nào sao? Ngay cả khi đã nhiều ngày như vậy mà anh không gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn cho em sao?”
Ôn Khanh Mộ sắc mặt tối sầm lại từng chút một.
Anh ở nước ngoài, hơn nửa tháng cũng không có tin tức, cũng không quan trọng bằng ước mơ của Tô Kiêm Mặc.
“Anh sao vậy?” Tô Lạc Ly cũng đặt bát đũa xuống, không biết mình đã làm sai điều gì.
“Ly Ly, rốt cuộc anh có vị trí như thế nào trong lòng em?”
Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt Tô Lạc Ly đột nhiên trầm xuống.
Có thể là do đến tháng rồi, tâm trạng không ổn định cho lắm, khi nghe thấy câu hỏi này, Tô Lạc Ly liền mất bình tĩnh.
“Anh có ý gì?”
“Không có ý gì, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Ôn Khanh Mộ quay đầu sang một bên.
Nghĩ đến những ngày tháng đã trải qua ở Love Valley, Ôn Khanh Mộ khổ sở cầu xin mẹ mình giúp anh gửi một tin nhắn vì lo Tô Lạc Ly sẽ lo lắng cho sự an toàn của bản thân.