Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470

“Em đã nói với dì Phương rồi, ngày nào dì ấy cũng sẽ nấu canh cho anh, còn làm thức ăn thì em cũng sẽ bảo dì ấy đổi nhiều món một chút cho anh, nếu anh… không muốn ở bên này thì cũng phải nhắc đầu bếp bên đó làm mấy món bổ máu.”

Nhắc đến hoa viên Crystal , Tô Lạc Ly vẫn có chút để ý.

Bởi vì bà Ôn, cô chưa bao giờ sống trong biệt thự thuộc về Ôn Khanh Mộ.

Mặc dù Ôn Khanh Mộ cũng biết ‘bên đó’ mà Tô Lạc Ly nói là bên nào.

“Không vui à?”

“Có gì không vui chứ?” Tô Lạc Ly miễn cưỡng cười, tiếp tục đút cơm cho Ôn Khanh Mộ.

“Nhưng khi em nhắc tới bên đó liền có chút không vui.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, mau ăn đi, sau khi ăn xong em còn phải thu dọn đồ đạc.”

Ăn xong, Tô Lạc Ly lên lầu thu dọn đồ đạc.

Ôn Khanh Mộ cũng lên lầu nhìn Tô Lạc Ly dọn đồ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Tô Lạc Ly xếp vali, kéo khóa và đặt sang một bên.

“Tối nay đi ngủ sớm.”

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly như thể sợ cô sẽ bỏ chạy.

“Em giận anh à?”

“Không, em giận gì chứ?”

“Vì anh chưa bao giờ đưa em đến sống ở đó mà lại đưa người phụ nữ khác đến.”

Ôn Khanh Mộ cũng rất thẳng thắn.

“Sao em không hỏi anh tại sao lại làm như vậy?”

Tô Lạc Ly miễn cưỡng cười cười.

“Chắc chắn anh có lý do của mình.”

Ôn Khanh Mộ lập tức hôn lên môi Tô Lạc Ly.

“Tin tưởng anh như vậy sao?”

Hai người nhìn nhau.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Lạc Ly cũng không còn là người hay suy nghĩ lung tung nữa.

Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào lòng và áp mặt mình lên mặt Tô Lạc Ly.

“Anh càng thích ở bên em hơn.”

Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói, trước khi gặp Tô Lạc Ly, nhà chỉ là nơi để ở và ngủ mà thôi.

Mặc dù hoa viên Crystal vô cùng xa hoa, nhưng đối với anh mà nói chỉ tốt hơn khách sạn mà thôi.

Kể từ khi ở bên Tô Lạc Ly, anh mới coi nơi để ngủ nghỉ này là nhà.

“Nếu em thích đến bên đó thì chúng ta cũng có thể sống ở đó, hả?”

Nụ cười của Tô Lạc Ly chứa đầy sự mãn nguyện và ngượng ngùng.

“Không cần đâu, em sợ mình sẽ bị lạc.”

Cả hai người đều bật cười.

Ôn Khanh Mộ dùng một tay nâng mặt Tô Lạc Ly, sát người tới và hôn cô trìu mến.

Khi nụ hôn sâu hơn, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Ôn Khanh Mộ hôn môi rồi đến cổ của Tô Lạc Ly, sau đó xuống phía dưới.

Tay trái của anh cũng bắt đầu không yên phận, cởi từng cúc áo của Tô Lạc Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK