Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53

Trong sảnh tiệc Tửu lượng của Tô Nhược Vân khá tốt, đối mặt với việc chúc rượu bao người vẫn ứng phó được như cũ, khiến cho bạn bè quan khách của nhà Mộ Dung Dịch đều hết lời khen ngợi nhà Mộ Dung lấy v ô ốt.

Nhân viên phục vụ đi tới nói thâm vào tai Tô Nhược Vân vài câu, cô ta cô thức nhìn đồng hồ.

Bố mẹ Mộ Dung Dịch – Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng hôm nay nở mày nở mặt.

Con trai trẻ tuổi đầy triển vọng, con dâu tương lai lại là một mỹ nhân tiêu chuẩn, biết thời thế, hiểu quy củ.

Hôm nay Mộ Dung Thụy mặc bộ vest khá uy nghiêm, còn Lâm Thanh Phượng mặc sườn xám nền trắng hoa xanh, cực kì cao quý trang nhã.

Lúc này, hai người đang tiếp khách đến tham gia, vì Tô Nhược Vân nền nã khéo léo, đón tiếp quan khách cũng thành thạo, hoàn toàn không cần bọn họ tốn sức.

Điểm này, khiến bọn họ càng thêm vừa lòng.

Tô Nhược Vân cầm ly rượu, tao nhã đi tới trước mặt Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng.

“Bác trai, bác gái, hình như A Dịch không thoải mái, con muốn đi xem một chút” Khuôn mặt Tô Nhược Vân hiện rõ hai chữ “lo lắng”.

‘Vừa nghe thấy con trai bảo bối của mình không thoải mái, sắc mặt Lâm Thanh Phượng lập tức thay đổi.

“A Dịch sao rồi?”

“A Dịch anh ấy uống nhiều rượu, con vừa gọi người dìu anh ấy lên tầng rồi, hai ngày nay khẩu vị A Dịch không tốt lắm, con vẫn luôn đỡ rượu cho anh ấy, nhưng khách khứa hôm nay nhiều như vậy, anh ấy không uống cũng không được…”

Tô Nhược Vân thầm thở dài một hơi: “Con muốn đi xem anh ấy thế nào, vốn dĩ dạ dày anh ấy đã không tốt”

Lâm Thanh Phượng sinh cho nhà Mộ Dung một trai một gái, Mộ Dung Dịch còn có một em gái, Lâm Thanh Phượng xuất thân gia đình bình thường, sinh được người con trai như Mộ Dung Dịch, mới coi như đứng vững trong nhà Mộ Dung, vì thế, từ nhỏ bà ta đã coi Mộ Dung Dịch là mạng sống của mình.

Giờ vừa nghe Mộ Dung Dịch không thoải mái, nào còn chịu ở lại đây nữa.

“Vân Vân, con mau đưa chúng ta đi tìm A Dịch, từ nhỏ sức khỏe A Dịch đã không tốt, mau, đi mau!”

“Bác gái, bác đừng lo lắng, mình con đi là được rồi, ở đây còn có nhiều khách khứa thế này, chúng ta đi cả thì không hay lắm”

Lâm Thanh Phượng lập tức nhìn Mộ Dung Thụy: “Ông ở lại đi, tôi và Vân Vân đi xem A Dịch”

Mộ Dung Thụy cũng cực kì coi trọng đứa con trai này, chỉ đành gật đầu.

Tô Nhược Vân và Lâm Thanh Phượng liền đi về phía thang máy, vừa đẹp gặp được Tô Khôn, Vương Vấn Hương, Tô Nhược Diệu, vừa nghe thấy con rể nhà mình không khỏe, Vương Vấn Hương vốn muốn nịnh nọt nhà Mộ Dung, liền kéo chồng và con trai đi theo Tô Nhược.

Vân vào thang máy.

Cả đường, Tô Nhược Vân luôn an ủi Lâm Thanh Phượng, bảo bà không cần lo lắng.

Cả đám người còn đang nói chuyện thì đã đến trước cửa phòng.

Mở cửa ra, bên trong không có tiếng động gì, kết quả từ phòng ngủ truyền ra tiếng nói.

“A Dịch trong phòng ngủ” Lâm Thanh Phượng nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đẩy thẳng cửa ra: “A Dịch, con không sao chứ?”

Trong phòng ngủ…

Mộ Dung Dịch đang đè Tô Lạc Ly dưới thân, quần áo Tô.

Lạc Ly đã bị xé mất một nửa!

Giọng nói đột nhiên truyền tới khiến Mộ Dung Dịch giật mình, anh ta ngẩng mạnh đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cực kì kinh ngạc của mẹ mình.

Lúc này tất cả mọi người đều đã đi đến cửa phòng ngủ, tất cả đều bị cảnh tượng trong phòng dọa tới mức không nói nên lời.

Mộ Dung Dịch nhanh chóng đứng dậy, mặc lại quần áo tử tế, Tô Lạc Ly yếu mềm vô lực, lập tức kéo lễ phục lên người.

“Mẹ, mọi người..” Mộ Dung Dịch xuống thẳng giường.

Lâm Thanh Phượng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, bà ta chỉ Mộ Dung Dịch, không nói được câu nào.

“Con…

Ngược lại, tiếng khóc của Tô Nhược Vân phá vỡ tất cả sự tĩnh lặng.

“Chị, em đã nói rồi, nếu chị không buông được, em sẽ trả anh Dịch lại cho chị, nhưng tại sao chị lại muốn làm thế này chứ?”

Tô Nhược Vân vừa khóc vừa nói, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Lạc Ly trên giường.

Tô Lạc Ly ngồi trên giường, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt mỗi người, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Tô Nhược.

Vân…

Cuối cùng cô hiểu hết mọi chuyện rồi!

Nghe tiếng khóc của Tô Nhược Vân, sắc mặt Lâm Thanh Phượng mới tốt lên một chút, nghe ý tứ của Tô Nhược Vân, không hề trách móc Mộ Dung Dịch.

Vương Vấn Hương giống như con gà tây bộc phát sức chiến đấu, nhanh chóng xông về phía Tô Lạc Ly trên giường, một tay nắm lấy tóc cô, cứ như thế kéo cô từ trên giường xuống đất.

“Cái đồ đê tiện nhà mày! Có người sinh không có người dạy! Vậy mà lại dám quyến rũ em rể mình! Xem xem tao xử lí mày thế nào!”

Vừa nói, Vương Vãn Hương vừa giơ tay, ra sức hướng về mặt Tô Lạc Ly mà đánh tới.

Tiếng “Bốp bốp bốp” vang lên trong phòng tổng thống, cực kì vang dội.

Mộ Dung Dịch vốn muốn đi tới ngăn lại, nhưng Lâm Thanh Phượng giữ lấy anh ta.

“A Dịch, lẽ nào con còn muốn giúp cô ta? Con có biết không, hôm nay là ngày đính hôn của con và Vân Vân, người phụ nữ này lại chọn hôm nay mà quyến rũ con, chính là muốn con thân bại danh liệt! Con còn muốn giúp cô ta?”

Lâm Thanh Phượng tức giận quát.

“Mẹ..”

“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, là khi xưa con có lỗi với chị, con không nên không kìm lòng nổi mà yêu anh Dịch, là do con không tốt, lo con không tốt, con trả anh Dịch lại cho chị!”

Tô Nhược Vân đi tới ôm lấy chân Vương Vấn Hương, khóc lóc sướt mướt.

Tô Lạc Ly không có chút sức lực nào, cô cảm thấy bản thân như bị rút mất gân cốt, cả người hoàn toàn không thể điều khiển được.

Cô biết Tô Nhược Vân lại diễn một vở kịch hay.

“Vân Vân, con đang nói gì thế?” Lâm Thanh Phượng đi tới kéo Tô Nhược Vân dậy: “Cái gì mà trả lại với không trả lại chứ? Con yêu A Dịch, A Dịch cũng yêu con, hai đứa yêu thương lẫn nhau, tình cảm loại chuyện này không có trước saul Hơn nữa, người nhà Mộ Dung chúng ta cũng chỉ nhận người con dâu là con!”

Tô Lạc Ly xuyên qua đám người, nhìn Tô Khôn đứng ở cửa không nói lời nào.

Biểu cảm trên mặt ông ta, cô hơi không hiểu.

Đó là bố ruột của cô, nhưng lúc này, từ trong mắt ông ta, cô chỉ thấy sự im lặng.

Một tay Lâm Thanh Phượng kéo lấy Tô Nhược Vân, một tay kéo Mộ Dung Dịch đi ra phòng khách bên ngoài.

“Giờ khách khứa bên ngoài vẫn còn rất nhiều, nếu như bất kì ai bên ngoài biết được, vậy mặt mũi nhà Mộ Dung chúng ta mất hết, hai đứa vẫn nên ngoan ngoãn chiêu đãi khách khứa đi”

Lâm Thanh Phượng nhìn Tô Nhược Vân, nhẹ nhàng võ tay cô ta: “Vân Vân, con chịu thiệt thòi rồi.”

Tô Nhược Vân vừa khóc vừa lắc đầu: “Bác gái, con không sao, hoàn thành lễ đính hôn hôm nay trước, bác yên tâm, con sẽ không để người khác thấy trò cười đâu, chò dù muốn trả anh Dịch cho chị, con cũng không để bác trai bác gái khó xử đâu”

Nói rồi, cô ta lại cúi đầu bật khóc.

Lâm Thanh Phượng đau lòng xoa đầu cô ta, vẫn đúng là đứa con dâu hiểu chuyện.

Bà ta lại càng kiên định, vị trí con dâu nhà Mộ Dung này đổi từ Tô Lạc Ly sang Tô Nhược Vân không hề sai.

Tô Nhược Vân khịt mũi, lấy đồ trang điểm trong túi đeo tùy thân dặm lại lớp trang điểm cho mình: “Anh Dịch, nếu anh cảm thấy không khỏe, thì nghỉ ngơi thêm lát nữa, em đến sảnh tiệc tiếp đón khách khứa, có chuyện gì chúng †a quay về rồi nói”

Nối xong, cô ta xoay người đi ra khỏi cửa.

Lâm Thanh Phượng thầm thở phào một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK