Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527

“Không sao, chúng em ăn chung là được.”

Nói rồi Tô Lạc Ly cầm dao của mình chia quả trứng của Ôn Khanh Mộ ra làm hai.

Tiêu Mạch Nhiên cười gượng.

“Nếm thử cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo của tôi đi. A Khanh thích cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo nhất, Lạc Ly, chắc cô cũng rất thích đúng không?”

“Bình thường thôi.”

Tô Lạc Ly múc một muỗng nếm thử.

Thật ra lúc trước cô chưa bao giờ nghe nói Tiêu Mạch Nhiên biết ninh cháo hay nấu ăn.

“Vị thế nào?” Tiêu Mạch Nhiên hỏi tiếp.

Tô Lạc Ly cười ngây thơ trông không hề có tính công kích.

“Chị Mạch Nhiên, cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo có thể cho thêm chút hành thái, là một loại hành đặc biệt, cho hành vào sẽ át đi mùi tanh, vị sẽ tươi hơn.”

Nụ cười của Tiêu Mạch Nhiên cứng đờ.

Thoáng chốc đã thay đổi trở lại.

“Ồ, tôi nhớ rồi, lần sau tôi sẽ nhớ rõ.”

Bữa cơm này Ôn Khanh Mộ ăn trong lo sợ, trông hai cô gái này vẫn khá hoà hợp.

Tô Lạc Ly ăn một chiếc bánh bao cuốn nhưng ăn không nổi chiếc thứ hai, còn lại một phần ba.

“Ăn không hết.”

Cô dứt khoát đưa bánh bao đến bên miệng Ôn Khanh Mộ.

“Vậy bỏ đi.”

“Không được lãng phí thức ăn.”

“Vậy em gắng ăn đi, em lãng phí chứ đâu phải anh lãng phí.”

“Anh có ăn không?”

“Không ăn, trên đó có dính nước bọt của em!” Ôn Khanh Mộ ghét bỏ nói.

Tiêu Mạch Nhiên ngồi bên cạnh nhìn hai người, đắc chí.

Xem ra trong lòng Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly chỉ thế thôi.

“Không ăn thì biến.”

Lúc Tô Lạc Ly chuẩn bị rụt tay về thì Ôn Khanh Mộ bắt lấy cổ tay cô, hé miệng ăn chiếc bánh bao cuộn trong tay Tô Lạc Ly.

Tiêu Mạch Nhiên nhìn mà trợn mắt há mồm!

Chẳng phải anh ghét bỏ nước bọt của cô ấy à? Sao cuối cùng vẫn ăn?

Tô Lạc Ly cười cười.

“Chẳng phải anh ghét nó dính nước bọt của em à?”

“Đâu phải chưa nếm bao giờ!”

Ôn Khanh Mộ cười với Tô Lạc Ly, vui vẻ chịu đựng.

Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình, xem như không thấy gì cả.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Mạch Nhiên chuẩn bị thu dọn chén đũa.

Dì Phương và Lê Hoa lập tức bước đến bắt đầu thu dọn.

“Cô Mạch Nhiên, cô cứ để đó đi, ở đây cô là khách mà, sao có thể để cô làm được?”

“Không sao.”

Tô Lạc Ly kéo Tiêu Mạch Nhiên đến sofa.

“Chị Mạch Nhiên, chị cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh, cảm giác mình rất dư thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK