Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con Tô Lạc Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217

“Nói anh rể kia của cô đấy! Không phải khi nấy còn rất mạnh miệng sao? Có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đối chất đi!” Bạn của Lưu Nhiên khoanh hai tay lên ngực, dáng vẻ đắc ý: “Vô dụng, cái thứ gì không biết”

Trương Thành ngồi ở đó lập tức đứng bật dậy, cũng không quan tâm xung quanh có rất nhiều người mà thẳng thừng quát to với bạn của Lưu Nhiên: “Anh thì là cái thứ gì?

Đang nói ai đấy!”

Tô Nhược Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện này sao có thể chứ?

Là ai không được? Nhưng cứ phải là Tô Lạc tự!

Mộ Dung Dịch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ giương khóe miệng.

Anh ta biết, cô luôn không kém.

Còn Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên, trực tiếp bật cười.

Không hổ là người phụ nữ của anh!

Khoảnh khäc này đương nhiên là anh cũng tự hào.

Tiêu Mạch Nhiên cười gượng gạo.

“Em đã nói mà, diễn xuất của Lạc Ly rất tốt, cô ấy đoạt giải, đương nhiên là không có gì để nghỉ ngờ.”

“Đó là đương nhiên!” Ôn Khanh Mộ mặt mày rạng rỡ.

Vì tiếng võ tay ở toàn hội trường rất lớn, Tiêu Mạch Nhiên không hề nghe rõ lời Ôn Khanh Mộ nói.

“Anh vừa nói gì cơ?”

Ôn Khanh Mộ giống như đổi mặt, lập tức thu lại nụ cười, bắt đâu nghiêm mặt lại “Tôi nói là ban thẩm định mù rồi!”

Tiêu Mạch Nhiên sững sờ, vì sao Ôn Khanh Mộ lại có thành kiến với Tô Lạc Ly như thế?

Cho dù là cô đã đoạt giải để chứng minh bản thân, Ôn Khanh Mộ vẫn coi thường cô!

Xem ra nếu cô muốn nâng đỡ Tô Lạc Ly, còn cần tốn nhiều công sức.

Tiêu Mạch Nhiên an ủi chính mình, Tô Lạc Ly đoạt giải là chuyện tốt, nói rõ thời gian cô ta rời khỏi Tinh Hoàng, lại gần hơn một bước.

Bản thân Tô Lạc Ly cũng ngây người!

‘Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần là giải thưởng này không đến lượt mình, đột nhiên bị gọi tên, cả người cô ngây ngốc!

Cô ôm miệng, không nói được gì, không hề động đậy, nhìn như bị đóng băng.

Người hưng phấn nhất không phải là ai khác, mà chính là Mục Nhiễm Tranh.

“Cô ngốc rồi à? Mau lên nhận giải đi, bằng không người khác nhận mất giờ!” Mục Nhiễm Tranh trêu chọc ở bên cạnh.

Mục Nhiễm Tranh thấy Tô Lạc Ly không có phản ứng gì, vỗ đầu cô.

Lúc này Tô Lạc Ly mới tỉnh táo trở lại “Thật sự là tôi sao?”

Thậm chí cô còn không dám tin tưởng, nghĩ ngờ là mình đang nghe nhầm.

“Nói thừa, bằng không thì là ai2”

Lúc này, có nhân viên đưa micro tới, Mục Nhiễm Tranh lập tức nhận lấy.

“Nào, nào, chúng ta cùng phỏng vấn cô diễn viên này, xin hỏi cô có biết mình họ gì không?”

Câu phỏng vấn gây cười của Mục Nhiễm Tranh lập tức khiến cả hội trường cười ầm lên.

Mục Nhiễm Tranh rất lịch thiệp ôm Tô Lạc Ly vào lòng, làm người đại ngôn cho cô.

Mục Nhiễm Tranh khẽ võ lên lưng Tô Lạc Ly, còn chu đáo lau nước mắt cho cô.

Tất cả những hành động này Ôn Khanh Mộ đều thấy, quả thật là muốn ăn thịt người!

“Được rồi, chúng ta mời cô Tô Lạc Ly lên sân khẩu!”

Tô Lạc Ly tỉnh táo trở lại, cười với máy quay, xách váy của mình, đi lên sân khấu.

Người trao giải cũng là một nghệ sĩ già Nhận lấy chiếc cúp giải nặng trịch từ trong tay người nghệ sĩ già, Tô Lạc Ly mới xác nhận không phải là đang năm mơ.

“Được rồi, hiện giờ chúng †a cùng mời cô Tô.

Lạc Ly phát biểu cảm ơn sau khi nhận giải, Lạc Ly, hiện giờ cô đã là ảnh hậu rồi, không được khóc nữa nha.’ Người dẫn chương trình còn không quên trêu chọc cô.

Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Tô Lạc Ly.`.

Đối mặt với nhiều khán giả bên dưới sân khấu như thế này, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô.

Lúc này trong lòng cô ầm ầm dậy sóng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như thế này, Tô Lạc Ly cực kỳ căng thẳng.

Cô hít sâu một hơi.

“Nhận được giải thưởng này, tôi cực kỳ ngạc nhiên, thật ra, có thể được đề cử cho giải thưởng này, tôi cũng đã cảm thấy ngoài ý muốn…”

Trên thực tế, Từ Tinh Như cũng đã bảo Tô Lạc Ly chuẩn bị lời cảm ơn, cho dù bọn họ đều biết là tỉ lệ đoạt giải không cao.

Chuẩn bị lời cảm ơn khi đoạt giải là bài tập mà mỗi một người được vào vòng trong đều phải làm, nhỡ nào may mắn thì sao?

Lời cảm ơn khi đoạt giải rất quan trọng, nói sai một câu, cho dù là một chữ, đều có khả năng dính vào tranh cãi.

Thế nhưng, vì Tô Lạc Ly quá ngạc nhiên, nên cô đã quên sạch không sót một chữ bài cảm ơn khi đoạt giải mà cô đã chuẩn bị.

Ngay khi Tô Lạc Ly chuẩn bị phát biểu lời cảm ơn khi đoạt giải của mình.

Cánh cửa màu bạc bỗng từ từ mở ra.

Vốn dĩ ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Tô Lạc Ly, lúc này, ánh mất của mọi người đều rời về phía cảnh cửa màu bạc.

Cánh cửa màu bạc này là nơi khách mời trao giải đi ra.

Nhưng khách mời trao giải cho Tô Lạc Ly đã sớm trao giải xong rồi, vì sao lại mở ra lần nữa chứ? Là sai sót của nhân viên sao?

Ngay khi mọi người đang khó hiểu, đèn sáng lên, chiếu vào ngay giữa cánh cửa lớn!

Vậy mà lại là một người đàn ông!

Một người đàn ông tay ôm bó hoa hồng màu lục!

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Tô Lạc Ly rợn tròn mắt!

Giản Ngọc!

Vậy mà lại là Giản Ngọc!

Sao anh ta lại đến đây chứ?

Giản Ngọc mặc vest nghiêm chỉnh màu đen, trên mặt vẫn mang nụ cười đùa giốn với đời như trước, từ từ nhếch một bên mép lên.

Tóc mái dài mượt như thác nước của anh, che khuất đi một bên mắt, một bên mắt còn lại như một viên đá obsidian, tỏa ra ánh sâu xa.

Nhìn quen dáng vẻ mặc áo khoác gió của Giản Ngọc, lần đầu tiên cô nhìn thấy Giản Ngọc mặc vest nghiêm chỉnh!

Nhưng chính vì anh ta mặc vest, mới khiến Tô Lạc Ly càng thêm sợ hãi!

Ôn Khanh Mộ ở dưới sân khấu đã nổi gân xanh!

Vì sao tên đàn ông này lại xuất hiện lần nữa?

Hội trường bỗng vang lên âm nhạc lãng mạn.

Theo tiếng nhạc, Giản Ngọc từ từ đi về phía Tô Lạc Ly, đứng lại trước mặt cô.

Anh ta rút ra một chiếc nhẫn từ trong túi.

Quỳ một chân xuống “Tô Lạc Ly, em nguyện ý gả cho tôi không?”

Trên người anh ta mang theo micro không dây, vì thế tiếng nói này tất cả mọi người đều nghe thấy!

Cầu hôn!

Vậy mà lại cầu hôn tại hội trường!

Cả hội trường cực kỳ ngạc nhiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK