Chương 663
Cũng không biết Ôn Khanh Mộ tìm cậu ấy có ích gì không, bởi vì là anh em họ nên Hoắc Tư Kiệt và Tô Kiêm Mặc cũng có chút giống nhau.
Hy vọng Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại một chút an ủi cho Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, em xem ai đến thăm em này?”
“Chị họ!” Hoắc Tư Kiệt thân thiết gọi một tiếng rồi đi vào phòng.
Tô Lạc Ly ngồi dậy liền nhìn thấy Hoắc Tư Kiệt cười với mình.
“Tiểu Kiệt…”
“Chị họ, anh rể nói gần đây chị không ăn uống gì cả, chị cứ tiếp tục như vậy sao được? Chị ăn chút gì đi.”
Dì Phương bưng bát cháo gà vào, đặt trên tủ đầu giường rồi rời đi.
Hoắc Tư Kiệt bưng cháo gà lên, đặt trước mặt Tô Lạc Ly.
“Chị nể mặt em chút đi, khó khăn lắm em mới tới chơi một lần.”
Tô Lạc Ly nhận lấy bát, chậm rãi ăn cháo.
“Gần đây Tiểu Nhã có rất nhiều bài tập, khi nào con bé được nghỉ sẽ đến thăm chị.”
Tô Lạc Ly yên tâm mỉm cười.
Ôn Khanh Mộ đứng bên ngoài quan sát mọi việc diễn ra trong phòng qua khe cửa, may mà cô vẫn còn những người thân này.
Sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt ít nhiều gì cũng khiến Tô Lạc Ly được an ủi, Tô Lạc Ly ăn hết cháo rồi đặt bát lên bàn.
“Chị họ, khoảng một tuần trước khi anh họ xảy ra chuyện, anh ấy đã đến tìm em.”
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Đã nói gì với em?”
“Anh ấy bảo em sau này phải chăm sóc cho chị thật tốt, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của em, chị yên tâm đi, anh họ có thể làm gì cho chị thì em cũng có thể làm được.”
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
“Chị họ, chị đừng khóc mà!”
Hoắc Tư Kiệt hối hận xanh ruột, cậu ấy thật sự không nên nhắc tới Tô Kiêm Mặc.
“Thằng bé vẫn lo cho chị nhất, không tâm về chị nhất, thằng bé hiểu chuyện như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với thằng bé như vậy?”
“Chị họ… em…”
“Tiểu Kiệt, em về đi, chị muốn ở một mình.”
“Thôi được rồi, chị họ, chị đừng buồn quá.” Hoắc Tư Kiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lạc Ly rồi bước ra khỏi phòng.
Đối mặt với Ôn Khanh Mộ, Hoắc Tư Kiệt hơi tự trách.
“Anh rể, chị ấy lại khóc rồi, vốn dĩ rất tốt, còn ăn thức ăn nữa, em thật sự không nên nhắc đến chuyện của anh họ!”
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cũng đã khiến cho cô ấy ăn cháo rồi, anh cử xe đưa em về.” Ôn Khanh Mộ sờ đầu Hoắc Tư Kiệt.
Lái xe đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi rồi.