Chương 596
“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy? Hôm nay quả thực là em nói quá đáng, em xin lỗi anh là được chứ gì? Em vốn định gọi điện thoại cho anh nhưng chẳng phải anh mới mua điện thoại sao? Em không biết số mới của anh.”
Tô Lạc Ly thở dài.
“Đương nhiên Kiêm Mặc rất quan trọng trong lòng em, nhưng anh cũng rất quan trọng! Em không gọi điện hay nhắn tin cho anh là vì sợ rằng sẽ làm phiền anh, cho nên không dám.
Sau đó quả thật là vì bận việc ở studio thời trang, nhưng lúc trước em gọi điện hay nhắn tin thì anh đều không trả lời, em biết có gọi nữa cũng vô dụng, nên nghĩ thầm nếu anh có thời gian thì nhất định sẽ liên lạc với em.”
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn về phía Ôn Khanh Mộ, dường như anh đã ngủ rồi.
“Được rồi, đợi mai anh tỉnh rượu rồi nói sau vậy!”
Tô Lạc Ly đứng dậy, chuẩn bị cởi quần áo cho Ôn Khanh Mộ để anh có thể ngủ thoải mái hơn.
Áo thì khá dễ cởi, nhưng quần thì lại khó cởi nhất.
Tô Lạc Ly kéo hai ống quần, cô phải tốn rất nhiều sức mới kéo ra được, vì dùng sức quá lớn nên cô đột nhiên ngã nhào xuống!
‘Bịch’ một tiếng, dường như có thứ gì đó rơi ra khỏi túi quần.
Tô Lạc Ly đứng dậy nhặt nó lên, khi phát hiện ra đó là gì thì cô lập tức kinh hãi!
Bao cao su!
Trong túi Ôn Khanh Mộ lại có bao cao su?!
Cô vô cùng chắc chắn rằng thứ này không phải của hai người, bởi vì kể từ khi chuẩn bị có con, họ chưa từng sử dụng biện pháp an toàn!
Có thể thấy bao cao su này là Ôn Khanh Mộ mua ở bên ngoài!
“Đồ khốn! Không ngờ anh lại ra ngoài tìm phụ nữ!”
Tô Lạc Ly tức giận ném bao cao su lên người Ôn Khanh Mộ!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Khanh Mộ lại ra ngoài tìm phụ nữ sau lưng mình!
Chẳng lẽ đúng như người ta vẫn hay nói, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ư? Mấy hôm nay cô đến tháng nên không thể làm chuyện đó với anh, không ngờ anh lại tìm ở bên ngoài?
Tô Lạc Ly ngồi trên giường, cô cảm thấy tức đến nổ phổi!
Mà người đàn ông tồi này đang ngủ khò khò trên giường!
Ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mộng, đầu Ôn Khanh Mộ đau như muốn nứt ra, đương nhiên sau khi say rượu sẽ không thấy thoải mái.
Anh dụi mắt, vừa lật người thì nhìn thấy sữa chua trên tủ đầu giường.
Anh lập tức nở nụ cười.
Ngoài người phụ nữ của anh ra thì còn ai quen thuộc với anh đến vậy?
Ôn Khanh Mộ xoa thái dương rồi ngồi dậy, anh cầm sữa chua lên, uống mấy hơi đã hết sạch.
Bên cạnh giường trống không.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ gọi một tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Anh đang định xuống giường đi tìm Tô Lạc Ly.
Đúng lúc này, Tô Lạc Ly bước vào từ bên ngoài, nhân tiện khóa cửa phòng ngủ lại.
Ôn Khanh Mộ gãi đầu, dù gì thì hôm qua hai người cãi nhau rất lớn, nên bây giờ có chút xấu hổ.
“Đúng lúc anh đã tỉnh, vậy chúng ta nói chuyện đi.”
Sắc mặt của Tô Lạc Ly rất khó coi.
Ôn Khanh Mộ cười.
“Hôm qua là anh sai, anh không nên lật đổ bàn, anh xin lỗi em được chưa?”