Thân thể Ninh Dịch cứng đờ, nụ cười lập tức cứng lại.
Cũng may, mặc dù sắc mặt khó coi nhưng vị thư sinh của Ứng Thiên phủ kia cũng không vội vã bước thêm một bước.
Hắn xách theo đèn lồng, nhìn về phía Từ Tàng đang đứng lên lần nữa, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng:
- Từ Tàng Từ Thái Bạch, một trong ba tu hành giả đứng đầu Đại Tùy Bảng mười năm trước.
- Khi đó ngươi đột phá Đệ Thập Cảnh, giết chết không ít người, gần như đã đắc tội với toàn bộ thánh địa tu hành ở Đại Tùy.
Nam nhân đứng sau lưng Ninh Dịch cười nói:
- Không chỉ có Đại Tùy, còn có Đông Thổ và Tây Lĩnh.
- Tại hạ là Quản Thanh Bình của Ứng Thiên phủ.
Thư sinh xách đèn bắt đầu bước vào trong khu vực kiếm khí của Từ Tàng, dùng âm thanh không nhanh không chậm nói:
- Mười năm trước ta đã được nghe về đại danh của Từ Tàng.
Từ Tàng mỉm cười:
- Thật đáng tiếc, ta chưa bao giờ nghe đến tên của ngươi.
Quản Thanh Bình thản nhiên nói:
- Sư phụ ta là Thanh Sam Thấp của Ứng Thiên phủ.
Từ Tàng giật mình, thần sắc có chút lay động.
Ninh Dịch nghĩ thầm, rốt cuộc mười năm trước gia hỏa này đã giết bao nhiêu người?
Tứ đại thư viện của Đại Tùy, thế lực nào cũng là tồn tại có thể cạnh tranh với Thánh Sơn.
Trong thư viện có rất nhiều người nổi danh, hoặc là nhân vật thiên tài đã sớm leo lên Tinh Thần Bảng, hoặc là Tinh Quân tương lai có hi vọng đột phá Thập Cảnh.
Tất nhiên, Thanh Sam Thấp chính là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Ứng Thiên phủ, xem ra đây là một trong số những kình địch năm đó của Từ Tàng.
Kết quả là sau khi giả vờ bừng tỉnh đại ngộ, Từ Tàng lại buồn bực nói:
- Thanh Sam Thấp? Ta không biết hắn, hắn rất nổi danh sao?
Quản Thanh Bình đã đi được một đoạn lập tức ngẩn ra, sắc mặt trở nên xanh mét.
Ngọn lửa đỏ rực trong chiếc đèn hắn xách theo cũng cháy chậm lại, sau đó nhanh chóng sôi trào.
Hắn chậm rãi ngồi xổm, đặt đèn lồng trên mặt đất rồi đứng dậy.
Đột nhiên hai ống tay áo căng phồng, xích hồng hỏa diễm lờ mờ bắt đầu cuộn trào.
Hỏa tinh bùng lên, lồng trong ống tay áo và được ngăn cách bởi một lớp vải, trông rất giống quỷ hỏa chảy xuôi.
Quản Thanh Bình yếu ớt nói:
- Các sư thúc trong thư viện sẽ nhanh chóng tới đây. Không chỉ có Ứng Thiên phủ ta, mấy thế lực ngươi đắc tội khi đó cùng với những đại nhân vật sống sót từ mười năm trước đều đã chờ ngày Từ Tàng ngươi kiệt lực mười năm rồi.
Từ Tàng khẽ vuốt mi tâm.
Thư sinh của Ứng Thiên phủ không hề tham công liều lĩnh.
Cho dù nhìn ra Từ Tàng đã là đèn cạn dầu, hắn vẫn không tiến hành thăm dò, chỉ nâng lên hai tay.
Ống tay áo không gió tự bay, hồng diễm bắn ra lượn lờ quanh thân.
Sau đó, hai tay đột nhiên chắp ở trước ngực.
Vù, ngọn đèn đặt trên đất kịch liệt rung động, một đạo hồng quang bắn lên, khói lửa trùng thiên.
Trên trời nở rộ một đóa hoa đỏ rực.
Bùi Phiền đứng dậy, nắm chặt góc áo Ninh Dịch, sau đó căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng.
Sắc mặt Ninh Dịch có chút tái nhợt.
Đêm tối ở Tây Lĩnh không còn thái bình.
Vô số pháo hoa phóng vụt lên trời, có trắng xóa, có đỏ thẫm.
Kiếm khí mạnh mẽ dâng trào, sau đó phát ra âm thanh thét gào như sấm.
Đây đều là những đại nhân vật đuổi tới Tây Lĩnh đêm nay?
Ninh Dịch tình nguyện gặp Từ Tàng muộn một chút, càng tình nguyện bị cuốn vào cuộc tranh chấp Tùy Dương Châu kia hơn.
Hắn sẽ tự móc họng phun hạt châu ra, sau đó đưa Bùi Phiền cao chạy xa bay.
Bất luận có thể chạy đến Đại Tùy hay không, hiện tại bọn hắn cũng không đến mức phải chết chung một chỗ với tên sát tinh họ Từ này.
Từ Tàng chọc kiếm xuống, sừng sững bất động.
Ninh Dịch cảm thấy khó hiểu. Đã đến lúc này rồi, tại sao mặt hắn vẫn không hề biến sắc?
Thậm chí hắn còn có hứng thú... ngẩng đầu giống như đang thưởng thức pháo hoa?
Nam nhân nheo mắt, vậy mà lại thật sự khen một câu:
- Pháo hoa của Ứng Thiên phủ... thật đẹp.
Ninh Dịch suýt chút nữa lảo đảo té ngã.
Hắn nắm chặt tay nha đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần.
Giọng nói có chút trào phúng và lạnh nhạt của nam nhân phía sau truyền đến:
- Yên tâm, không chết được. Tiếp theo... trong mắt người bình thường đó là đại tràng diện trăm năm khó thấy, ngươi sẽ thấy Thánh Tử của các đại thánh sơn, còn có rất nhiều nhân vật sư thúc đang tuổi thịnh vượng.
Từ Tàng vỗ bả vai Ninh Dịch:
- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta cũng không phải người bình thường, nên những Thánh Tử kia cũng không tính là gì, tu hành giả cấp sư thúc cũng không tính là cái gì.
- Nói dễ nghe một chút, bọn hắn là hy vọng tương lai và lực lượng trung kiên của các đại thánh sơn. Nói khó nghe thì đại bộ phận đều là vài con chuột nhắt không hơn không kém.
- Nếu chúng ta còn sống đi ra ngoài, ta sẽ dạy ngươi một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống.
Sự chú ý của Ninh Dịch cũng không đặt trên ‘kiếm pháp từ trên trời giáng xuống’, hắn có chút trầm mặc suy ngẫm nửa đoạn đầu trong lời nói của Từ Tàng.
Từ Tàng nhìn bàn tay thiếu niên nắm chặt cốt địch, mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi là người bình thường sao?
Ninh Dịch vẫn nắm chặt cốt địch như một quân bài cứu mạng.
Đại yêu từ dưới đất Thanh Bạch thành chạy ra cũng tốt, đệ tử của Đạo Tông và Thiên Cung cũng được.
Đứng trước bọn họ, trong lòng Ninh Dịch không có quá nhiều sợ hãi.
Nếu trốn không thoát, hắn có thể nắm lấy chiếc cốt địch này.
Không ai hiểu rõ uy lực của cốt địch hơn hắn.
Nhưng hiện tại thì khác, từ lúc Từ Tàng hiện thân, những người ẩn nấp trong bóng tối cũng lần lượt xuất hiện.
Ninh Dịch biết, cho dù hắn có nắm chặt cốt địch cũng không làm được gì.
Có một số thời điểm, đối với một số việc, sức mạnh của con người chẳng có tác dụng nào.
Dù có liều mạng, kết quả cũng rất có thể là rơi vào kết thúc tăm tối.
- Thứ này không dùng được.
Từ Tàng thản nhiên nói:
- Ít nhất là hiện tại không dùng được. Ngươi không có tu vi, ngay cả tinh huy chảy xuôi trong máu cũng không có.
- Cho dù đem vũ khí bất diệt cho ngươi cũng không thể thay đổi điều gì cả. Những người này dù có yếu ớt hơn nữa, chí ít cũng là nhân vật có một chân nào đó ở Đại Tuỳ.
- Cất Diệp Tử cốt địch này đi, tài không nên để lộ ra ngoài. Chuyện Tùy Dương Châu đã cho ngươi một bài học. Nếu để kẻ có mắt nhìn thấy chiếc cốt địch này, hậu quả như thế nào, trong lòng ngươi biết rõ.
Ninh Dịch yên lặng đem cất cốt địch.
Hai người đứng trên một nơi hoang vu ngoài Thanh Bạch thành. Từ Tàng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Hắn nhìn ‘thần tiên đầy trời’, đúng là một trận thế lớn.
Sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, giơ tay xoa xoa đầu Bùi Phiền.
- Bùi Mân là sư phụ của ta, hắn bảo ta cầm kiếm lên.
- Dù sau khi ta cầm kiếm lên đã gặp phải rất nhiều phiền toái, nhưng ta cũng chưa bao giờ hối hận.
Ninh Dịch cẩn thận quan sát, phát hiện tóc mai của Từ Tàng có một sợi dài màu xám trắng, sợi tóc lay động theo gió.
Nam nhân này thoạt nhìn cũng không bao nhiêu tuổi, nhưng lại mang theo một cỗ khí tức của năm tháng lạnh nhạt.
Kiếm khí trong tay áo, một thân dũng khí, tóc dài bên thái dương, lại mang theo một cỗ khí tức bụi bặm.
Bảo châu long đong, nếu không có người mở tráp, cũng chỉ có thể vĩnh viễn ảm đạm chìm xuống.
Ánh mắt Từ Tàng an tĩnh như nước, không có mất mát, không có thống khổ, chỉ có thản nhiên.
- Mười năm trước, ta vì Bùi gia mà đại khai sát giới. Sau khi đắc tội với những thế lực tu hành, thứ còn lại trên đời này cũng không nhiều lắm.
- Sau khi nàng chết...
Từ Tàng cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng chỉ còn lại một thanh kiếm, một bằng hữu.