Mục lục
Kiếm Cốt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với Trung Châu, Tây Lĩnh là một nơi xa xôi hẻo lánh, không phồn hoa mà thậm chí còn hơi loạn lạc.

Nơi đây thế lực hỗn tạp, Đại Tùy vương triều ở Trung Châu nhúng tay không tới.

Những chuyện như hoà thượng của Đại Lôi Âm Tự cùng với đám thầy tu của Đạo Tông kết hợp với các tông phái ở vùng đất này dùng võ vi phạm lệnh cấm cũng có rất nhiều.

Lúc cầm dây xích huyết ngọc đi đến cửa tiệm cầm đồ, Ninh Dịch đắn đo nhiều lắm.

Hắn từ chối lời đề nghị bán đấu giá của chưởng quỹ, cầm bốn trăm lượng bạc rời đi.

Nếu như nhập các, Ninh Dịch cũng không biết dây xích này có thể bán được bao nhiêu lượng.

Tuy nhiên, ở một khu vực hoang vu loạn lạc như Thanh Bạch thành này, hàng năm có biết bao nhiêu thi cốt chôn ở bên dưới, đáy lòng Ninh Dịch vẫn có sự cân nhắc.

Cho dù thật sự có thể bán được một ngàn lượng bạc thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Dưới ánh trời chiều, Ninh Dịch dẫn theo Bùi Phiền đi thay một bộ y phục mới.

Lúc trước Ninh Dịch ở nội thành Thanh Bạch thành đục nước béo cò, sợ chọc tới đại nhân vật không chọc nổi cho nên chỉ dám trộm một ít đồ vật vụn vặt và đồ chơi nhỏ.

Đến nghĩa trang trộm mộ... chỉ đơn giản là vì mấy ngày liên tiếp không có ‘thu hoạch’, bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này.

Ai nguyện ý tiếp xúc với những quỷ thần kia chứ?

Từ nhỏ đến giờ, Ninh Dịch sống nhờ ở Bồ Tát miếu tổng cộng cũng đã hơn mười năm, cho dù đáy lòng không quá tin tưởng vào quỷ thần nhưng vẫn có lòng kính sợ.

Ngẩng đầu ba thước rốt cuộc là có cái gì?

Ninh Dịch không biết, nhưng hắn biết mình sống được không hề dễ dàng.

Có thể cúi đầu thì cúi đầu, cần gì phải đi phân cao thấp với những người kia?

- Bốn trăm lượng, ta và ngươi mua tổng cộng sáu bộ quần áo, bỏ ra một lượng mua cho ngươi một cái trâm cài tóc, bỏ ra nửa lượng ăn một bữa thật ngon, nửa lượng mua mấy thứ đồ vụn vặt lẻ tẻ, tổng cộng là bốn lượng rưỡi.

Ninh Dịch đếm trên đầu ngón tay, mặt mày ủ rũ nói:

- Bùi Phiền, ngươi nói xem một cái địa đồ Tây Lĩnh làm sao lại mắc như vậy, bọn hắn bán những mười lượng? Có phải chúng ta bị lừa rồi không?

Nha đầu ở bên cạnh Ninh Dịch đã thay một thân váy trắng, đặc biệt bỏ ra nửa lượng bạc mua một chuôi kiếm khí phỏng chế đeo ở bên hông, nhảy nhót một hồi, vô cùng vui vẻ cười hì hì nói:

- Bốn trăm lượng lận đó, chúng ta còn hơn ba trăm hai mà, vẫn còn rất~ rất nhiều~

Lúc nói đến chữ ‘nhiều’, Bùi Phiền nhảy tới một bước dài, quay đầu lại giương nanh múa vuốt làm ra một cái mặt mèo.

Có thể thấy nha đầu này thật sự rất vui vẻ, nàng lại ngồi chồm hổm xuống ven đường, tươi cười chọn lựa đồ chơi của nữ hài nhi.

Ninh Dịch thở dài ngồi xổm xuống cùng nàng, nhìn Bùi Phiền lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng vuốt ve một cái ngọc bội cá chép, yêu thích không nỡ buông tay.

Ninh Dịch bất đắc dĩ nói:

- Hai chúng ta không thể đi bộ, phải mướn xe mà đi. Tây Lĩnh rất loạn, nếu như muốn đi theo thương đội...

- Thôi vậy, ngươi lại chê ta càm ràm, cứ việc dùng tiền đi. Dù sao nếu nửa đường chúng ta không đủ bạc, ta cũng sẽ bán ngươi đi, tùy tiện gom góp chút lộ phí, tiếp tục quay về ngôi miếu đổ nát của ta mà sống.

Bùi Phiền vẻ mặt đau khổ ‘bỏ lại’ ngọc bội cá chép, cái tay kia lơ lửng giữa không trung, rõ ràng là đang chờ người nào đó mở miệng.

Ninh Dịch nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào một bên mặt của Bùi Phiền.

Gương mặt sạch sẽ non nớt tươi đẹp động lòng người, ngũ quan giãn ra tựa như phù dung nổi trên mặt nước, giờ phút này lại đang cắn răng nhíu mày, quả thực làm cho người ta thương tiếc.

Ninh Dịch lập tức đau đầu, nhẫn nhịn nói:

- Mua đi mua đi.

Bùi Phiền không động đậy, vẫn làm bộ muốn thả ngọc bội xuống, điềm đạm đáng yêu nói:

- Ta sợ không đủ tiền, ngươi sẽ bán ta rồi trở về Tây Lĩnh một mình.

Ninh Dịch nâng trán thở dài nói:

- Nếu như không đủ tiền, ta sẽ tự bán chính mình, được chưa tổ tông?

Bùi Phiền vẫn không vui lẩm bẩm:

- Vậy cũng không được, ta phải ở cùng một chỗ với Ninh Dịch!

Chủ sạp hàng nhìn một bên gò má của thiếu nữ, thấy nàng suy nghĩ xuất thần, không nhịn được muốn tống ngọc bội này ra ngoài, thuận tiện giáo huấn tên tiểu tử nghèo keo kiệt trước mặt.

Ninh Dịch thở dài một tiếng, nghĩ thầm về sau nha đầu này trưởng thành, chỉ sợ sẽ trở thành một nhân vật hại nước hại dân.

Hắn vội vàng bỏ lại mấy quan tiền, xoay người kéo Bùi Phiền rời đi.

Thiếu nữ ai ui một tiếng kêu đau, thiếu niên ở phía trước dắt tay nàng kéo đi. Lúc đi ngang qua một quán nước, hắn mới thoáng ngừng lại.

Bùi Phiền nhảy đến trước mặt Ninh Dịch, hai tay chống đầu gối, mặt mày vui vẻ cười hì hì nói:

- Ninh Dịch, ngươi thật tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK