- Nói rất hay… Nơi này là Thục Sơn.
Không biết từ lúc nào, nam nhân mặc hắc bào giắt bội kiếm sau lưng chậm rãi bước lên, sau đó khoát tay với người đeo vải đen trên mắt, ý nói hắn không cần phải ra tay.
Hắn vốn là người mù, không thể nhìn được gì, vậy mà lại bình tĩnh gật đầu khi nam nhân giắt kiếm khoát tay.
- Cam Lộ là nhân vật không dễ chọc, Thanh Khách trong lời ngươi nói ta chưa từng nghe qua… Có lẽ là do ta kiến thức nông cạn.
Nam nhân giắt kiếm mỉm cười bước tới:
- Nhưng chắc chắn bọn hắn đều đã nghe qua tên của ta.
Chuẩn Thánh Tử đứng giữa ngọn lửa hơi nghi ngờ nhìn hắn, chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt trở nên kinh hoàng mà kính sợ.
- Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao mấy năm nay ta ngày càng có nhiều cừu nhân… Nhất định là Thục Sơn đã cõng nồi rất nhiều lần cho hai vị hoàng tử điện hạ, rồi sau đó ghi tạc tất cả lên đầu ta.
Người mù ngồi xổm trên núi hoang không nhịn được bật cười.
Tống lão nhân lại chẳng thể cười nổi.
Lão nhân đã tới tuổi một trăm lại gập thân cúi đầu, chậm rãi thi lễ với một người chừng ba mươi tuổi, cung kính hỏi:
- Là Từ tiền bối sao?
Từ Tàng nhăn mày, nói:
- Từ tiền bối? Trên đời này có nhiều người họ Từ lắm, ngươi đừng nhận sai người.
Tống lão nhân nín nhịn sự khó chịu trong lòng, trên mặt không để lộ cái gì, tỉ mỉ nhìn lại tiền bối trước mắt, đúng là tu vi chỉ có Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí trên người lúc nào cũng có tinh huy tản ra.
Cả giới tu hành đều biết cái tên Từ Tàng, mọi người thường truyền tai nhau, cũng bởi vì vị la sát này giết chóc không ngừng nên mới khiến cho thịnh thế tu hành của Đại Tùy thụt lùi mười năm.
Nhưng có rất nhiều người biết rằng nam nhân này chẳng còn được như xưa.
Bốn tòa thư viện thì đã có ba tòa đuổi giết hắn, Thiên Cung Địa Phủ, các đại thánh sơn, toàn thể giới tu hành ở Đại Tùy đều đuổi giết hắn.
Bọn hắn đã truy sát người này suốt mười năm ròng.
Tống lão nhân nghe nói hắn đang điệt cảnh, mỗi thời mỗi khắc cảnh giới của hắn đều suy giảm.
Tống lão nhân vốn không tin nhưng hôm nay thấy tình huống này… trông thật sự không ổn, tinh huy tích tụ trên người quá ít, chỉ còn chiếc thùng rỗng cảnh giới, chẳng lẽ thảm trạng như vậy cũng có thể ngụy trang?
Tống Khung không tin.
- Ta đúng là vị Từ tiền bối hiên ngang oai hùng đó, xem ra không lừa được ngươi.
Nam nhân giắt kiếm thở dài, gỡ khăn che mặt để lộ diện mạo, trên gương mặt có vết sẹo do kiếm để lại nở một nụ cười:
- Là Tống Khung đúng chứ? Hình như ta từng nghe qua tên của ngươi. Một phế vật có mạng khá dài, tới tuổi một trăm vẫn dừng lại ở Đệ Thập Cảnh, không bằng chết luôn cho rồi?
Khi nói những lời này, có vẻ Từ Tàng đã quên mình là một kẻ đang ở Đệ Thất Cảnh.
Sắc mặt Tống Khung vẫn bình tĩnh, nói:
- Từ tiền bối khen sai rồi, sống lâu là chuyện tốt.
Lão nhân rất kiêng dè người mù ngồi chồm hổm trên núi nhỏ, hắn thoáng liếc qua, tim đập thình thịch.
Tống lão nhân không suy nghĩ quá phức tạp, chỉ thành khẩn nói:
- Từ tiền bối, ta bằng lòng tha cho vị Chuẩn Thánh Tử kia, mọi chuyện đều bỏ qua được không?
Từ Tàng nhíu mày:
- Nếu ta không đến chẳng phải hắn sẽ chịu chết sao?
Tống lão nhân gật đầu.
Từ Tàng cười nói:
- Đừng để ý đến ta, đáng chết thì giết, nhưng ta không thích cảm giác phải gánh tiếng xấu thay người khác.
- Hai vị điện hạ sau lưng các ngươi chẳng phải hạng tốt lành gì, dám làm không dám nhận, ngoài mặt và sau lưng khác hẳn nhau. Hàng năm tới cuối năm phải ăn chung một mâm cơm, rõ là hận người còn lại vô cùng nhưng vẫn có thể tâng bốc khen ngợi nhau.
Một quãng im lặng.
Từ Tàng nhìn lão nhân, nói:
- Đừng để ta phải ra tay, ngươi tranh thủ giết hắn đi.
Tống lão nhân lại không vội, hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Từ Tàng nhìn lão nhân, khinh bỉ:
- Đương nhiên là tự ngươi ra tay, khó lắm hay sao mà cần ta ra tay?
Mặt Tống lão nhân xanh đỏ có đủ.
Chuẩn Thánh Tử kia đã chuẩn bị chuồn đi từ lâu, nhưng người mù trên núi vẫn mỉm cười nhìn hắn chăm chú. Dưới áp lực vô hình, hắn chẳng thể cử động nổi.
Tống lão nhân nín nhịn nói:
- Tiền bối có thể tha chết cho ta?
Từ Tàng nói:
- Ngươi tự cắt lưỡi mình rồi chém hai chân, chặt tay phải lẫn tay trái. Nếu làm được ta sẽ tha cho ngươi.
Vừa nói xong, cả vùng tĩnh lặng.
Mặt Tống lão nhân Đệ Thập Cảnh đỏ bừng, tay áo giơ lên, gió lớn và tinh huy đầy trời xoay vần, kiếm khí bị đè nén đã lâu tuôn ra ồ ạt.
Từ Tàng đứng giữa trung tâm cuồng phong, nhìn thấy kiếm khí bay đầy trời thì nhăn mày.
Hắn mở mảnh vải đen ra, xé rách, xoay vòng giữa không trung.
Trong vỏ thế mà lại không có kiếm.
Từ Tàng cầm vỏ kiếm dài, áp sát, nện xuống thật mạnh.
Vỏ kiếm đập xuống, đất đá vỡ nát, một đường vút qua.
Cuồng phong chợt vạch phá không trung.
Từ Tàng lười nhìn thi thể đã bị cắt đôi của Tống lão nhân, quay đầu lười biếng hỏi Chuẩn Thánh Tử kia:
- Sau lưng ngươi là Nhị hoàng tử, thánh sơn nào tại Đông Cảnh là sư môn của ngươi?
Chuẩn Thánh Tử chẳng nói nổi một lời, cả người run lẩy bẩy, ngọn lửa quanh thân bị gió và kiếm khí xé toạc, lộ rõ khuôn mặt trẻ con.
Vậy mà lại là nữ tử.
Trên mặt nữ tử không còn một giọt máu, tư thế nửa quỳ trở thành nửa ngồi, mắt dừng trên vỏ kiếm Từ Tàng đang cầm.
Từ Tàng cười nói:
- Thế nào, từng nghe qua Tế Tuyết mà không ngờ nó chỉ là một cái vỏ kiếm sao?
Môi nữ tử trắng bệch, vừa gật đầu vừa lắc đầu, giọng nói như hồn bay phách lạc, run run cất lời:
- Ta là người của Bạch Lộc Động thư viện.
Từ Tàng nhăn mày:
- Bạch Lộc Động thư viện?
Hắn nâng tay, vải đen đầy trời chợt thu lại, trông như rồng cuốn lượn quanh vỏ kiếm Tế Tuyết.
Một đường này, Từ Tàng giết hơn nửa người của giới tu hành, nhưng có vài thánh sơn hắn sẽ không đụng tới.
Bạch Lộc Động thư viện là một trong số đó.
Nam nhân thong thả buộc vỏ kiếm lại, bình tĩnh nói:
- Bạch Lộc Động thư viện không kết minh với hoàng tử, đây là quy củ. Ngươi phạm vào lệnh của sư môn, sau khi trở về thì nghiêm túc bế quan đi.
Nữ tử trẻ tuổi nửa quỳ trên mặt đất giật mình, không hiểu ý nam tử ra sao.
Trông Từ Tàng hơi phiền chán, nhíu mày:
- Nghe không hiểu à? Ta không giết người của Bạch Lộc Động thư viện, quay về rồi nhớ cắt đứt liên hệ với Nhị hoàng tử, miễn cho sư môn ngươi phải hổ thẹn.
Mặt nữ tử hết đỏ lại xanh, vô cùng xấu hổ.
Từ Tàng xoay người bỏ đi.
- Tiểu sư thúc...
Nữ tử bỗng cất lời:
- Thư viện có người đang chờ ngươi.
Bước chân Từ Tàng chợt dừng lại, nói mà không quay đầu:
- Đây không phải vấn đề cần băn khoăn, bảo nàng đừng đợi nữa.
Vẻ mặt nữ tử ai oán, buồn rầu nói:
- Thủy Nguyệt sư thúc vẫn luôn muốn hỏi tiểu sư thúc, vì sao ngươi không tới Bạch Lộc Động gặp mặt một lần?
Từ Tàng vốn không định quay lại, cuối cùng vẫn dừng chân:
- Thứ nhất, ta đã không còn là tiểu sư thúc của Thục Sơn… Hơn nữa, ta không giết người của Bạch Lộc Động là vì niệm tình xưa.
- Ta không nợ Thủy Nguyệt, cũng chẳng vay Bạch Lộc Động thứ gì, nàng muốn gặp ta thì có thể tới tìm. Ta có thể mời nàng uống trà, giúp nàng giết người, đây là hai chuyện duy nhất ta làm được.