Chu Du nhẹ giọng nói:
- Đạo Tông không trở mặt với người khác. Vả lại, Tây Cảnh trường thành không đề phòng tán tu xuất hành.
- Nhưng trong lãnh thổ Đại Tùy môn quan sừng sững, đi lại bất tiện, muốn qua từng cửa khẩu lại vô cùng rườm rà.
- Nếu như ta dẫn các ngươi đi, cho dù không bị bại lộ thân phận, các ngươi cũng sẽ làm chậm trễ thời gian của ta.
Ninh Dịch cúi đầu, cười cười tự giễu.
- Chỉ cần ngươi đứng đủ cao, tất cả môn quan đều sẽ thuận tiện mở rộng cho ngươi.
Chu Du nhìn thoáng qua thiếu niên, bình tĩnh nói:
- Nếu đã không thể bay nổi, trước hết phải làm cho đến nơi đến chốn, mỗi một bước dưới chân phải vững vàng chắc chắn.
Hồng Tước vượt qua Tây Cảnh trường thành.
Một ít hình dáng thành trì lẻ tẻ rải rác đã có thể thấy rõ.
Đại tước bắt đầu chậm rãi hạ cánh.
Chu Du suy nghĩ một chút, nói:
- Thiếu niên… Không thể không nói, đi theo Từ Tàng là một lựa chọn tồi tệ.
Từ Tàng trợn trắng mắt:
- Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác, có bản lĩnh thì Đạo Tông các ngươi thu nhận hắn đi?
Chu Du trầm mặc.
Hồng Tước hạ xuống đất, đập cánh mấy cái.
Ninh Dịch ôm Bùi Phiền, sau khi bước xuống đất chỉ cảm thấy tứ chi mình có chút tê dại. Nhất là hai chân của hắn, lúc tiếp xúc với mặt đất không nhịn được run rẩy.
Chu Du vỗ vỗ bả vai thiếu niên đang nhe răng trợn mắt, ôn hòa nói:
- Đại Tùy ba vạn sáu ngàn dặm, ta chờ ngươi sau này xuất hiện trên Tinh Thần Bảng.
Từ Tàng lập tức trào phúng nói:
- Bảng kia có ý nghĩa gì sao? Không phải năm đó ngươi vẫn xếp sau nữ nhân điên kia à?
Chu Du mỉm cười nói:
- Xếp thứ nhất, trở thành tiểu Sơn chủ của Lạc Già Sơn, xếp thứ hai, tay nắm Tử Tiêu Cung của Đạo Tông, xếp thứ ba hiện tại ở nơi nào, họ gì tên gì?
Từ Tàng cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Chu Du nhìn Từ Tàng, rốt cục cũng thành khẩn mở miệng:
- Từ Tàng, ngươi muốn lấy sát chứng đạo nhưng mười năm rồi, chẳng lẽ ngươi không biết ngươi muốn giết ai? Bùi gia bị diệt, nữ tử ngươi yêu quý cũng chết. Chẳng lẽ những kẻ ngươi muốn giết là những con kiến hôi khiến ngươi mỗi ngày bôn ba, hại ngươi không ngừng rơi vào hiểm cảnh?
- Năm đó giết lên thánh sơn, ngươi chỉ giết những người có thể giết. Giết đến mức mệnh tinh của mình không chịu nổi gánh nặng, vỡ vụn nứt ra, rơi vào tuyệt cảnh.
Chu Du nhướng mày, bình tĩnh nói:
- Đạo giết thiện sát cũng không phải lạm sát vô tội. Ngươi nói ngươi tự tại tiêu dao, biết rõ trên đầu mình có núi đè xuống, sợ hãi kiếm đoạn lại đi đường vòng, đây chẳng lẽ không phải một loại trốn tránh?
Tế Tuyết ở Đạo Tông mười năm, hiện tại nó lại bắt đầu quay về trên tay ngươi.
Chu Du nhẹ giọng nói:
- Đến cuối cùng, ta và nữ nhân Lạc Già Sơn cũng phải có một trận chiến, hẳn là ngày đó sẽ không quá muộn, ta không sợ chết. Nếu trước đó có một ngày ngươi rút kiếm, mặc kệ đối phương là ai, đến từ Đại Tùy hoàng thất hay bất kỳ một tòa thánh sơn nào, ta sẽ thay ngươi thu giữ thi thể, sau đó báo thù cho ngươi.
- Ta muốn đi đâu, muốn giết người nào, muốn làm chuyện gì, những chuyện này… cũng không cần ngươi nhắc nhở ta.
Từ Tàng dừng một chút, mặt không chút thay đổi nói:
- Nếu như ta sống sót thì sao?
Chu Du mỉm cười:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót?
Từ Tàng ôm Tế Tuyết, nghiêng đầu nói:
- Mặc kệ như thế nào, người kia nhất định sẽ chết, không cần ngươi thay ta báo thù.
Chu Du nhẹ nhàng nói:
- Chỉ mong như vậy.
Đạo sĩ trẻ tuổi leo lên lưng chim, Hồng Tước thân mật cọ cọ khuôn mặt vào Bùi Phiền, cao giọng kêu lên một tiếng rồi đột nhiên vỗ cánh.
Ninh Dịch nhìn thấy trong mắt Hồng Tước có một tia thần sắc hiểu lòng người.
Đi khắp thiên hạ, không còn quay đầu lại.
Bùi Phiền cảm khái nói:
- Đây mới là khí phái thần tiên, cảnh tượng cao nhân nha...
Từ Tàng tức giận nói:
- Mới qua bao lâu ngươi đã hướng khuỷu tay ra ngoài rồi?
Nha đầu lẩm bẩm:
- Quả thật người ta anh tuấn hơn so với ngươi, cũng tiêu sái hơn ngươi...
Từ Tàng khinh miệt xì một tiếng, ôm Tế Tuyết khập khiễng đi thẳng về phía trước.
Lúc Bồ Tát miếu sụp đổ, Bùi Phiền đã bị thương một chút, Ninh Dịch đau lòng cõng nha đầu, sau khi đáp xuống đất có chút không thích ứng kịp, cũng khập khiễng bước nhanh đuổi theo.
- Tiền bối, mười năm này...
Từ Tàng biết hai người phía sau có một đống lời muốn hỏi.
Hắn không kiên nhẫn khoát tay áo, tức giận nói:
- Mười năm? Sao các ngươi không bảo ta bắt đầu nói từ khi hoàng đế khai quốc Đại Tùy đối kháng với Yêu tộc ở Bắc Cảnh luôn đi?
Ninh Dịch cười gượng một tiếng.
Bước chân nam nhân dừng một chút, giọng nói hơi khàn.
- Đó là một câu chuyện dài.
- Ta sáu tuổi, Bùi Mân dẫn ta về Tướng quân phủ, phu nhân cùng tướng quân đối đãi với ta không tệ, bọn họ nuôi ta trưởng thành, dạy ta kiếm thuật, tiễn ta đi Thục Sơn.
- Trong Tướng quân phủ, Bùi Mân dạy ta kiếm thuật, lên Thục Sơn, Triệu Nhuy dạy ta đạo thuật.
Nói đến đây, nam nhân dừng một chút:
- Ta sáu tuổi luyện kiếm, mười sáu tuổi tiến vào Thục Sơn, ở trên núi đi theo Triệu Nhuy nhập đạo tu hành. Mấy trăm vạn tinh thần trên trời, ta một viên cũng xem thường. Thục Sơn đạo pháp trầm tích như núi, ta một quyển cũng không muốn niệm. Cho nên bọn họ nói ta ly kinh phản đạo, không tuân thủ quy củ, ta chỉ cho rằng bọn họ đánh rắm, từ trước đến nay cũng lười để ý tới.
- Ta không coi ai ra gì, càng không có quy củ.
Ngữ khí Từ Tàng hờ hững nói:
- Kiếm của ta là thẳng, đạo lý cũng thẳng. Hành tẩu thiên hạ, đạo đức nhân nghĩa ở trên đỉnh đầu ta, tinh thần cảnh giới ở dưới chân ta. Những người Thục Sơn kia ta nhìn không quen, rõ ràng không hiểu lại nói hiểu, rõ ràng đã hiểu lại làm bộ như không hiểu.
- Người không cùng một đường, tự nhiên đi không tới một đường. Thời điểm ta phá Đệ Tam Cảnh đã dùng ròng rã bốn năm, có vài người cười nhạo ta không có thiên tư. Đám dung tài trong thảo lư kia tự nhiên không biết, ngày đầu tiên lấy được tâm pháp, ta đã nhìn thấy phiến tinh không trên đỉnh đầu rồi. Bốn năm không phá cảnh chỉ là ta đang chọn một tinh thần có thể nhìn trúng mà thôi.
- Trước khi vào Thục Sơn, Bùi Mân tự mình đưa ta tới đây, nói ta là Kiếm Tiên Đại Tùy sau hắn, cả Thục Sơn ngóng trông, cho ta tài nguyên tốt nhất. Ngoại trừ Triệu Nhuy, bọn họ không biết ta là người như thế nào.