Thời điểm Ninh Dịch nhặt được Bùi Phiền là mười năm trước.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày Tây Lĩnh tuyết rơi tán loạn đó.
Nam nhân trung niên y phục tả tơi đi đến ngôi miếu đổ nát, trong tay ôm một nữ hài nhi ngủ mê không tỉnh.
Toàn thân nam nhân toàn là máu, hắn đặt nữ hài tại bàn thờ Phật, để lại cái cổ lệnh này.
Ninh Dịch không hiểu tu hành, cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu.
Nhưng hắn lại biết rõ, nam nhân này còn mạnh hơn rất nhiều so với những ‘cao nhân tu hành’ mà hắn từng nhìn thấy ở Thanh Bạch thành kia.
Ngày đó, ngoài miếu bị vây chật như nêm cối.
Nam nhân trung niên bước ra khỏi Bồ Tát miếu, đồng thời giơ hai tay áo lên.
Kiếm khí đảo loạn, tượng Phật trong miếu nghiêng ngả đổ rạp, ngoài miếu tuyết rơi nhiều như thác đổ, từng hạt tuyết to chấn động lắc lư.
Kiếm khí khai phong, sát khí trong tay áo cũng không cần phải ẩn giấu nữa.
Tiếng sát phạt kéo dài suốt một ngày một đêm.
Đợi đến lúc hết thảy những âm thanh ồn ào tản đi, cho đến khi không còn tiếng động nào nữa, Ninh Dịch đi ra ngoài dò xét một phen.
Hắn phát hiện băng tuyết trong phạm vi mười dặm đều đã tan, thi thể rải rác khắp nơi, có hòa thượng mặc y phục trắng đen nhuốm đầy máu tươi khô cạn, đã sớm chết rồi.
Cỏ dại đổ rạp, hoàn toàn không còn sinh cơ.
Mặc kệ như thế nào, cứ tiếp tục ở lại chỉ sẽ chọc phải tai hoạ.
Vì vậy, Ninh Dịch cõng nữ hài mê man trên lưng một đường chạy trốn, rong ruổi suốt mười ngày đường, rời xa nơi này.
Đáy lòng của hắn suy đoán, nam nhân toàn thân nhuốm máu kia chính là ‘Từ thúc thúc’ hạng ba Đại Tuỳ mà Bùi Phiền vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nhắc tới với hắn.
Nhưng lúc đó tình huống thảm như vậy... nếu như cái người họ Từ kia còn sống, vì sao một ngày một đêm đã trôi qua mà hắn vẫn chưa trở về?
Có lẽ… đã lành ít dữ nhiều.
Ninh Dịch nhớ rõ thời điểm mới tới miếu này, nữ hài bị bệnh nặng cực kỳ nghe lời, nàng yên tĩnh chờ đợi, không khóc cũng không quấy phá.
Khi đó Bùi Phiền chưa phải là Bùi Phiền, mỗi ngày yên tĩnh như một con búp bê bằng gỗ, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi run rẩy nhìn chằm chằm ra ngoài miếu.
Nàng không nói câu nào, một hạt cơm cũng không ăn.
Tuy nhiên, nàng lại không biết cái người mà mình đang chờ đợi sẽ không bao giờ đến nữa.
Sau ba ngày đói bụng, nữ hài nhận lấy thức ăn của Ninh Dịch ăn như hổ đói vồ mồi, câu đầu tiên nàng nói với Ninh Dịch là:
- Cầu nguyện với Bồ Tát có hữu dụng không?
- Hữu dụng chứ... rất linh thiêng.
Ninh Dịch tuổi còn nhỏ cũng không đành lòng, nhẹ giọng an ủi:
- Tin tưởng ta.
Nửa ngày sau, tiểu cô nương quỳ gối trước tượng Bồ Tát, hai tay khó khăn dâng hương.
Nửa người trên thẳng tắp, thân hình gầy yếu lung lay như sắp đổ, bờ môi cắn chặt đến mức bật máu nhưng ánh mắt vẫn rất trong suốt, nàng run rẩy nói:
- Bồ Tát, ta biết rõ phụ mẫu của ta, còn có Từ thúc thúc, tất cả bọn hắn đều còn sống... Bọn hắn chỉ là hơi bận rộn nên mới để ta ở lại chỗ này. Một ngày nào đó, bọn hắn sẽ đến đón ta, đúng không?
Khi đó, trong miếu có bao nhiêu hương mà người khác để lại đều bị Ninh Dịch thu gom.
Bồ Tát vẫn hương khói quẩn quanh như trước, không có âm thanh.
Nữ hài quỳ một ngày một đêm trước tượng Bồ Tát rồi lại ngủ mê rất lâu.
Ninh Dịch nghe nàng nói mớ cả đêm.
Thời điểm đó Ninh Dịch không có nhà.
Lúc ấy hắn nghĩ, nếu như hắn có nhà, vậy thì nhất định sẽ quý trọng thật nhiều.
Giờ đây hắn đã có rồi.
Đặt bát đũa xuống, Ninh Dịch cầm lấy một cái khăn bị giặt đến mức bạc màu, động tác dịu dàng lau sạch khoé miệng Bùi Phiền, mỉm cười nói:
- Ừm, phải cười lên, phải vui vẻ, đợi tí nữa đi mua y phục mới cho ngươi. Đến lúc đưa ngươi về Thiên Đô, cũng không thể để người khác chê cười chúng ta.
- Đừng oán trách phụ mẫu chưa tới tìm ngươi...
- Mười năm này sống ở Tây Lĩnh tuy hơi khổ một chút, nhưng nếu sau này người ở Thiên Đô đối xử với ngươi không tốt, vậy thì ta... sẽ đón ngươi trở về. Mua nhà ở thật lớn tặng ngươi, mỗi ngày đều nấu cho ngươi rất nhiều mì sợi, không bao giờ... để ngươi đói bụng nữa.
Bùi Phiền nín khóc mỉm cười, thút thít nói:
- Ta mới không muốn ăn mì.
Ninh Dịch cũng cười.
Hai người ăn uống xong xuôi, thiếu niên nói khẽ:
- Ta đưa ngươi trở về, một nghìn dặm hay một vạn, dù xa đến cỡ nào cũng được... ngươi cũng đừng lo lắng.
Ánh mặt trời chiếu vào ngôi miếu đổ nát, Bùi Phiền mười bốn tuổi lần đầu tiên cười đến vui vẻ như thế.
Nàng nghiêm túc ừ một tiếng.