Ánh nắng hoàng hôn kéo ra một cái bóng dài, nàng xuyên qua bóng mờ cùng ánh sáng, khuôn mặt non nớt ẩn trong hắc bào nhíu mày, ngoài cơn giận... còn có sự lo lắng. Nàng đón gió mà đi, sau khi rời khỏi thành, Bùi Phiền bắt đầu chạy trốn dọc theo con đường nhỏ. Nàng nắm chặt cây cung, tinh huy trên đỉnh đầu lập lòe bay múa, làm cho tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh. Thân thể của tu hành giả khác với người bình thường, cho dù chỉ là Sơ Cảnh... Sau khi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.