Nam tử cầm kiếm cười xong, thở dài nói:
- Rõ ràng các ngươi cảm nhận được ta không có kiếm lực, nhưng lại lo lắng ta lừa gạt các ngươi.
- Rõ ràng ai cũng muốn lấy đầu ta nhưng không ai dám tiến lên đầu tiên. Chẳng lẽ là vì các ngươi sợ chết?
Từ tận đáy lòng, Ninh Dịch yên lặng suy ngẫm, đương nhiên là vì sợ chết rồi.
- Ta không còn khí lực nữa rồi.
Từ Tàng bình tĩnh giang hai tay ra, thanh thiết kiếm rơi xuống đất, phát ra một tiếng leng keng.
Khi Kiếm Tiên vứt bỏ trường kiếm trong tay…
Đại Hồng Tụ của Ứng Thiên phủ nheo mắt lại.
Sư thúc của Tiểu Vô Lượng Sơn bắt đầu bấm tay niệm chú.
Sắc mặt hòa thượng Linh Sơn ngưng trọng, phù lục màu đỏ buộc vào cổ tay bắt đầu yếu ớt hiện lên hào quang.
Tất cả các đại thánh sơn, chư phương nhân mã, tầm nhìn cũng không dừng lại ở thanh thiết kiếm rơi xuống đó.
Trên mặt đất bụi văng lên tung toé, thân kiếm run lên, cuối cùng yên lặng nằm dưới đất tựa như một thanh sắt bình thường.
Mà ánh mắt bọn hắn lại đổ dồn trên tay phải Từ Tàng.
Từ Tàng cười đến xán lạn, tay phải nắm chặt một cái chuông.
Tam Thanh Linh của Đạo Tông.
Nam nhân sắp chết này hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, dùng hết khí lực còn lại ném chuông lên thật cao.
- Đinh đinh đang đang…
Âm thanh của chiếc chuông vang vọng, trong trẻo, đập vào tâm hắn.
Tam Thanh Linh của Đạo Tông là bảo vật trấn điện của Tử Tiêu Cung.
Người có tu vi khác nhau cầm chuông sẽ mang lại công hiệu khác nhau.
Phối hợp với tâm pháp Đạo Tông, nhẹ thì có thể chấn động lòng người, nặng thì hồn phi phách tán.
Mà âm thanh do Từ Tàng tạo ra vừa không thể chấn động lòng người, cũng không thể khiến kẻ khác hồn phi phách tán.
Chỉ là, âm thanh này rất vang.
Rất vang…
Ninh Dịch bỗng nghĩ đến câu nói kia của Từ Tàng.
- Sau khi nàng chết, ta chỉ còn lại một thanh kiếm, một bằng hữu.
Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên giữa hư không, một tiếng hót trong trẻo lệ minh vang dài.
Bóng dáng đỏ rực từ phương xa rơi xuống tựa như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời.
Mơ hồ có thể nhìn thấy đó là một con chim lớn, hai cánh nó mở ra, ánh lửa đỏ bỏng mắt, từ xa mà đến gần, trong phút chốc đã bay tới nơi đây.
Chiếc chuông rơi xuống đã được người đón lấy giữ chặt.
Đó là đạo sĩ trẻ tuổi tráng kiện, hắn giẫm lên lưng điểu, lượn một vòng.
Sóng khí đập vào mặt, dáng vẻ hoả hồng kiêu ngạo rực cháy.
Đạo sĩ trẻ rơi tự do xuống dưới, đáp ngay trước mặt Từ Tàng, từ từ đứng dậy, đạo bào bay theo gió.
Bóng dáng đỏ thẫm che lấp đỉnh đầu, đó là một con hung điểu khổng lồ có ngọn lửa đỏ rực chảy xuôi.
Ngọn lửa lơ lửng trên đỉnh đầu đạo sĩ trẻ tuổi, chiếu rọi mái tóc tuyết trắng tung bay theo gió, phản chiếu lưu quang đỏ chói.
Cuối cùng, đoàn hồng quang lơ lửng từ từ thu liễm, rơi vào trên vai hắn.
Màu đỏ dần dần mờ đi, để lộ một đầu bạch điểu nhỏ nhắn.
- Cúc cu…
Hóa ra là một chú chim bồ câu.
Lặng ngắt như tờ.
Sau một thời gian ngắn yên tĩnh, đạo sĩ trẻ với mái tóc tuyết trắng mở miệng nói lời đầu tiên:
- Tử Tiêu Cung của Đạo Tông, Chu Du.
Chỉ có một câu như vậy.
Mà hòa thượng Linh Sơn lại là người đầu tiên xoay người, một chữ cũng không nói.
Thần Hành phù bốc cháy dữ dội, đại địa chấn động, giống như cự tượng bỏ chạy.
Vị sư thúc Đại Hồng Tụ của Ứng Thiên phủ trước nay luôn cứng rắn, lúc này cũng trầm mặc xách đèn lồng lên, nắm tay Quản Thanh Bình.
Thân hình vụt qua, hỏa quang vụt tắt, biến mất trong đêm tối.
Sư thúc của Tiểu Vô Lượng Sơn không nói gì cả, chỉ vội vàng xoay mũi kiếm, lướt qua mà quay về.
Chỉ hơn chục hơi thở, tất cả mọi người đều biến mất sạch sẽ.
- Cả thiên hạ đều muốn giết Từ Tàng ngươi, ngươi có biết không?
Sợi dây đỏ buộc mái tóc dài trắng như tuyết, cả người không nhiễm bụi trần.
Kinh diễm tựa tiên nhân.
Đây là cảm giác đầu tiên của Ninh Dịch.
Thanh danh của Chu Du sớm đã nổi tiếng khắp thiên hạ.
Ở Tây Lĩnh không ai không biết, nói đúng hơn là cả thiên hạ đều biết người này là thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp của Đạo Tông, là cung chủ Tử Tiêu Cung trẻ tuổi nhất Đạo Tông từ trước đến nay.
Nếu nói Thánh Tử là đại bộ phận tài nguyên được thánh sơn ưu ái, là hy vọng tương lai của thánh sơn.
Vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, tất cả các thánh sơn đều hy vọng Thánh Tử của mình có thể trở thành một nhân vật như Chu Du.
Chu Du chính là tu hành giả đạt cấp độ cao nhất trong đám người trẻ tuổi mười năm trước.
Chu Du không có bằng hữu.
Từ Tàng cũng không có bằng hữu.
Mãi đến lúc này, Ninh Dịch mới biết hai người bọn họ chính là bằng hữu.
Chu Du xoay người, sau lưng hắn có một cái bao hình dáng ốm dài, được buộc chặt chẽ.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ này gỡ hai đầu nhỏ của dây thừng ra, đem cái thứ dài dài kia dựng trên mặt đất, bắt đầu mở bao.
- Biết, đương nhiên là biết.
Từ Tàng yếu ớt cười cười, nói:
- Ứng Thiên phủ, Linh Sơn, Địa Phủ, Thiên Cung… hơn phân nửa thánh sơn Đại Tùy đều muốn giết ta.
Nam nhân tên Chu Du này cúi mặt xuống, tự mình tháo vải bọc trên thứ đồ kia ra.
Ninh Dịch cũng có chút tò mò, không biết trong đó đến cùng là đang giấu cái gì.
Vị đạo trưởng mà nói một câu đã có thể làm các đại thánh sơn kinh hãi này đang giấu cái gì trong mớ vải bố ấy?
- Đạo Tông cũng muốn giết ngươi.
Từ Tàng trầm mặc.
Nói xong câu đó, Chu Du ngẩng đầu lên, cái bọc dài nhỏ kia đã được mở.
Đó là một thanh trường kiếm vừa dài vừa mảnh, mang theo bảy phần trắng toát, ba phần yêu dị...
Nói một cách chính xác, đó là một cái vỏ kiếm.