Nam nhân cầm Tế Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại, giang hai tay như muốn ôm lấy toàn bộ tinh không.
Trên đỉnh đầu Bùi Phiền có vô số mảnh vụn tinh huy bắt đầu khởi động.
Đỉnh đầu của Ninh Dịch lại trống rỗng không có gì.
Tất cả tinh vụn, dù vô hình hay hữu hình, trong quá trình hội tụ đều hướng về phía Bùi Phiền, theo bản năng tránh né Ninh Dịch.
Viên Tùy Dương Châu vỡ vụn trong lồng ngực thiếu niên đã hóa thành máu thịt, nó không hề trở thành phong bạo ngưng kết tinh huy, mà bị phong tỏa ở trong máu, cô độc du đãng.
Tùy Dương Châu năm trăm năm cũng chỉ là một chút thuốc bổ mà thôi.
- Nhìn kìa... hắn đáng thương biết bao? Lúc tinh huy xông về phía hắn, có ý thức hay vô thức cũng tránh không dính vào người hắn.
Từ Tàng cất giọng mang theo một chút bi ai, hắn thì thầm:
- Hắn là kẻ bị đại đạo xa lánh từ khi sinh ra, thoạt nhìn cũng không giống loại thiên tài như ngươi và ta.
Nửa câu đầu quả thực là có chút cảm khái.
Sinh ra đã bị đại đạo xa lánh.
Nửa câu sau lại khiến Chu Du trợn trắng mắt.
- Hắn muốn được tự do... Hắn đương nhiên có tự do, hắn mà ở lại một tông môn nào lâu một chút thì cái tông môn đó cũng phải phát điên.
Từ Tàng không nhịn được bật cười:
- Ta càng nhìn hắn càng thấy thích, càng nhìn hắn càng muốn dạy dỗ, nhưng nghĩ tới đây lại không khỏi có chút thương cảm.
Chu Du rất muốn hỏi hắn, nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng vẫn không kìm nén nổi bản thân:
- Ngươi thương cảm cái gì? Nếu ta dạy hắn luyện kiếm thì cuộc đời này hắn có nổi bật hơn nữa, cũng không có khả năng vượt qua ta.
Chu Du cố dặn bản thân không được đá bay Từ Tàng xuống dưới, trong đoạn đường cuối cùng, Chu Du không nói một chữ nào với Từ Tàng nữa.
…
Thời gian bay lượn trên bầu trời cũng không nhiều.
Sau khi cuộc đối thoại giữa Chu Du và Từ Tàng chấm dứt, cung chủ Tử Tiêu Cung trẻ tuổi liền ngậm miệng lại.
Ánh mắt của hắn vừa trầm mặc vừa phức tạp, suy nghĩ một số chuyện hỗn loạn.
Chu Du sinh ra đã có khuôn mặt rất đẹp, sắc đẹp của hắn hơi có thiên hướng nữ tính, nhưng lại không hề có vẻ âm nhu. Bởi vì hắn có một đôi mày kiếm lúc bình thường luôn luôn giãn ra, cho dù không cần kiếm khí, cũng có bảy phần Kiếm Tiên xuất trần.
Chu Du cùng Từ Tàng đứng chung một chỗ, một người toát ra tiên khí, một người dính đầy hương vị thế tục, không thể nghi ngờ... người trước càng xứng đáng với danh hiệu Kiếm Tiên hơn.
Từ Tàng nhìn Chu Du đang nhíu mày lại, chỉ cảm thấy thú vị.
Bao nhiêu năm qua, hình như hắn chưa bao giờ nhìn thấy vị thiên tài từ trong bụng mẹ này lộ ra thần sắc như thế.
Thời điểm Chu Du tự vấn đạo pháp cùng tu hành của chính mình, vẻ mặt cũng không rối rắm đến mức này.
Từ Tàng lười biếng thay đổi tư thế.
Hắn rất tò mò, sau khi biết Ninh Dịch là một cái động không đáy, liệu Đạo Tông sau lưng Chu Du còn bằng lòng bồi dưỡng Ninh Dịch hay không?
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.
Trận pháp cách âm vây quanh Ninh Dịch cũng được giải trừ.
Thiếu niên đặt hai tay lên lưng chim, mái tóc đen bị gió lớn thổi bay về phía sau, hồn nhiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn hơi đỏ ửng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, bị làn gió nóng trên không trung thổi lại càng thêm nóng bỏng.
Ninh Dịch bỗng nghe được một tiếng ‘Này’.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, một luồng ánh sáng màu lam đột ngột bay đến, gõ lên trán hắn nghe cộp một tiếng. Mạnh đến nỗi Ninh Dịch hơi bật ngửa ra sau, nhưng cũng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Ninh Dịch đưa tay sờ, nhiệt độ trên trán mang theo một chút ẩm ướt.
Luồng ánh sáng màu lam dần dần tản ra, nó lượn lờ quanh người đang trên lưng chú chim bay vút trong không trung là hắn.
Luồng sáng ấy không tan đi, hắn nhìn thấy giữa lớp hơi nước có từng văn tự nhỏ nhỏ chậm rãi ngưng kết, lượn lờ rồi tạo thành một vách tường phập phồng trong đầu hắn.
Tầm mắt Ninh Dịch có chút mơ hồ, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Từ Tàng mặc hắc y xoay người, ngồi trên lưng chim cười với Ninh Dịch. Thứ duy nhất hắn thấy rõ trong tầm mắt chỉ có bóng hình đang hứng lấy ánh sáng của vị đạo sĩ tuấn mỹ.
Chu Du nhẹ giọng nói:
- Đây là Tử Huyền tâm pháp của Tử Tiêu Cung ta, là tâm pháp tu hành thuộc tiền thập cảnh. Giữa các đại thánh sơn chênh lệch không lớn nhưng chỉ có Tử Huyền tâm pháp là dễ nhập đạo nhất. Môn đồ nội môn của Đạo Tông tu hành Tử Huyền tâm pháp đa phần đều có thể bước lên con đường tu hành.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Thứ ta vừa cho ngươi chỉ có tiền tam cảnh.
Ninh Dịch hơi ngạc nhiên.
Hắn đưa tay lên sờ, những chữ nhỏ bằng hơi nước liền bị phá vỡ, ngay sau đó ngưng hình một lần nữa, giọng nói của Chu Du lại truyền đến:
- Đây là Tử Huyền đan.
Ninh Dịch nghe được âm thanh vù vù, cung chủ Tử Tiêu Cung đứng trên lưng chim cởi bỏ túi thắt lưng của mình.
Trong phút chốc tinh huy rơi xuống, nguyệt hoa lượn lờ, từng đốm sáng màu tím loang lổ từ trong túi bay vút ra, vây quanh Ninh Dịch.
Ninh Dịch ngồi xếp bằng trên lưng chim đỏ rực, tựa như đặt mình vào giữa tinh hà.
Phía trước phía sau là vô số tinh thần thu nhỏ lại, giống như bụi bặm.
Từ Tàng cất giọng có vẻ cảm khái:
- Chậc chậc... Đạo Tông đúng là phóng khoáng, nào có người phá hỏng Tử Huyền đan mà tiền tam cảnh cần như ngươi chứ? Những viên Tử Huyền đan này chắc là chuẩn bị cho đại sư huynh của Tử Tiêu Cung phá Đệ Cửu Cảnh nhỉ?
Chu Du liếc mắt nhìn Từ Tàng một cái, không để ý tới hắn.
Từ Tàng nhíu mày, tiếp tục nói:
- Thánh Tử của các đại thánh sơn hiện tại đều đạt tới Đệ Bát Cảnh, chẳng lẽ Tử Tiêu Cung ngươi mạnh hơn bọn hắn? Ta không tin.
Chu Du nhìn Ninh Dịch, bình tĩnh nói:
- Ngươi cứ dùng đống đan dược này thoải mái.
Hắn muốn thăm dò cái ‘động không đáy’ trong miệng Từ Tàng, đến tột cùng có thể ăn đến mức nào.
Trên con đường tu hành, linh dược tiên đan, thiên tài nào không dựa vào tài nguyên?
Mỗi ngày ngồi nhìn vách tường thiền định là có thể phá vỡ thập cảnh, chạm đến Mệnh Tinh, đó mới là chuyện cười lớn.
Ăn được là chuyện bình thường.
Trong thâm tâm Chu Du rõ hơn bất cứ ai, hắn có thể trưởng thành đến bước này, Đạo Tông đã phải hao phí vô số tài nguyên và tâm huyết mới có thể thành.
So với tiêu hao tài nguyên, trên đường tu hành, còn có nhiều chuyện khác làm cho người ta đau đầu hơn, thậm chí khiến trong lòng sinh ra sợ hãi.
Nếu mà Ninh Dịch chỉ cần ăn hết tài nguyên là có thể trở thành một Chu Du thứ hai, như vậy... Chu Du bằng lòng thúc đẩy hắn một chút.
- Ở đây có một ngàn viên Tử Huyền đan.
Chu Du xoay người, chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Ninh Dịch nói:
- Đừng lo bản thân quá gấp gáp mà hỏng việc. Chỉ cần ngươi phá được tiền tam cảnh, bằng lòng tiến vào Đạo Tông, ta sẽ củng cố cơ sở, bồi bản cố nguyên giúp ngươi. Từ nay về sau... những tài nguyên cần thiết để ngươi tiến vào tiền thập cảnh, Đạo Tông chúng ta sẽ lo liệu hết.
Môi Ninh Dịch có chút khô cạn:
- Tất cả những thứ này đều cho ta?
Chu Du gật đầu, nhẹ nhàng trả lời:
- Bất kể ngươi có bằng lòng bái nhập Đạo Tông hay không.
Giọng nói của Ninh Dịch hơi khàn:
- Vậy ta... bây giờ?
Chu Du mỉm cười giơ tay lên ra hiệu.
Từ Tàng ngồi ôm trường kiếm, chậc chậc nói:
- Một nghìn viên Tử Huyền đan đấy, đưa cho một người không có tu hành rồi bảo hắn phá vỡ tiền tam cảnh, đúng là ra tay hào phóng. Lúc ngươi dùng Tử Huyền đan thì đã phá hậu tam cảnh rồi đúng không?
Chu Du không để ý tới hắn.
Từ Tàng lải nhải nói một đống thứ, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Bùi Phiền ngồi trên lưng chim, hô hấp số tinh huy lướt tới gần mình.
Tử Huyền đan thơm ngát lướt qua đỉnh đầu, trán nàng liền ngưng kết thành đường viền tinh thần mờ mờ.
Ninh Dịch đang đắm chìm giữa tinh hà.
Chu Du thì từ đầu đến cuối không để ý tới hắn nữa.
- Này?
- Này này...
Chu Du thuận tay đặt một pháp trận cách âm bên cạnh Từ Tàng, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn về phía Từ Tàng.
Hắn vươn một ngón tay ra hiệu cho đối phương im lặng.
…