Từ Tàng cười tủm tỉm nói:
- Mười năm trước đã muốn như vậy rồi chứ gì? Cứ mơ đi, muốn tu đến cảnh giới kia vẫn còn sớm lắm.
Hồng Tước chỉ có thể chuyển ánh mắt u oán về phía chủ nhân Chu Du.
- Không lâu nữa đâu, đại khái cũng chỉ là chuyện một hai năm sau mà thôi.
Chu Du cất giọng bình thản, hắn vỗ vỗ đầu nó, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn:
- Chờ sau khi ngươi có thể nói được tiếng người, ta dẫn ngươi đi Thục Sơn thăm mộ Từ Tàng.
Từ Tàng trợn mắt, á khẩu không nói nên lời.
Hồng quang nhạt dần, sau khi mọi người ngồi lên trên lưng, Hồng Tước khổng lồ chậm rãi vỗ vỗ hai cánh nặng nề.
Sau khi thu lại ánh lửa thoạt nhìn giống như là một mũi tên nhọn xuyên qua đêm tối, nó đội gió hứng mưa, mỗi lần đập cánh như phá vỡ tầng mây, khuấy động ánh trăng cùng ngàn vạn vì sao.
Ninh Dịch ôm Bùi Phiền vào lòng, gió thổi làm hắn gần như không mở nổi mắt.
Phía trước là biển mây vô tận, gió lớn cuồn cuộn.
Ninh Dịch dùng một tay ôm chặt nha đầu theo bản năng, tiếng gió vù vù bên tai hắn như xé rách tinh không.
Hồng Tước không vội bay thẳng lên cao, mà chọn cách bay từ tốn từng chút một.
Thân chim khổng lồ gần như vuông góc với mặt đất, giống như một chùm pháo hoa bắn thẳng lên trời.
Ninh Dịch chỉ cảm thấy mình có nắm chặt bộ lông của Hồng Tước đến mấy cũng vô dụng, cơ thể hắn chấp chới như sắp rơi xuống đến nơi.
Hắn mở một mắt ra, nhìn thấy Từ Tàng ngồi bên cạnh mình tái nhợt hết mặt mũi.
Sau khi cự hóa, hình thể của Hồng Tước vô cùng to lớn, không gian trên lưng đủ để chứa đựng hơn mười người.
Hai tay Từ Tàng nắm chặt lông Hồng Tước, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi chờ đấy... Sớm muộn gì ta cũng sẽ mang ngươi đi nấu canh bồ câu.
Chu Du mỉm cười đứng ở phía trước, tóc bạc tung bay trong gió, hắn quay đầu lại nở một nụ cười trào phúng với Từ Tàng.
Vị bằng hữu này của hắn... đúng là không sợ gì hết.
Nhưng hắn sợ độ cao.
Bay lên đến chỗ cực cao, Hồng Tước mới dần dừng lại.
Nó lơ lửng trên không trung, phát ra một tiếng kêu vui vẻ.
Từ dưới mặt đất nhìn lên, không ai có thể thấy được chú chim to lớn này.
Ninh Dịch nhìn xuống mà thấy choáng váng, dưới thân hắn là tầng mây đen kịt.
Những đám mây mù chuyển động liên hồi, dãy Tây Lĩnh Sơn đan xen chằng chịt mà giờ nhìn lại chỉ còn là chấm đen liên miên rất nhỏ, nhìn không rõ ràng.
Ánh trăng chiếu xuống phất qua khuôn mặt, lại rơi xuống tầng mây, tựa như rơi xuống biển sâu.
Ninh Dịch gắng sức ngẩng đầu lên…
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mặt trăng lớn như vậy.
Một vòng trắng tinh khiết, nửa mình chìm vào biển mây, giống như... giống như dán ngay trước mặt hắn vậy.
Tiếng kêu của Hồng Tước vang vọng khắp tầng mây, thánh thót vang xa, vọng lại rồi tan biến.
Chu Du quay đầu, hứng thú nhìn mọi người phía sau.
Từ Tàng vất vả lắm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, không dám nhìn cảnh tượng bên dưới.
Mặc dù là tu hành giả có tu vi, nhưng ở loại độ cao này... phần lớn đều sinh lòng khiếp sợ. Một khi ngã xuống, sẽ là thịt nát xương tan.
Con đường tu hành chính là hành vi đi trên sợi dây mảnh treo giữa tầng không, lúc nào cũng phải nín thở cẩn thận, không dám có một chút sai lầm.
Còn người đi trên đó thì phải lo lắng đề phòng suốt cả quãng đường, luôn ghi nhớ đạo tâm. Nếu không thể đi như đi trên mặt đất bằng phẳng thì khó có thể nhìn thấy đại đạo chân chính.
Dưới con mắt của Chu Du, Ninh Dịch là một tên thú vị.
Hình như hắn không hề sợ hãi bản thân sẽ từ trên cao rơi xuống.
Mà làm cho Chu Du cảm thấy thú vị hơn, chính là cô nương trong lòng Ninh Dịch.
Bùi Phiền nghiêm mặt nín thở, từ đầu đến cuối không phát ra chút tiếng động nào.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi mặt đất, nàng chưa từng được Kiếm Tiên dẫn ngự kiếm bao giờ, cũng không có cơ hội được ngồi trên lưng chim kỳ cầm dị thú.
Vì vậy... đây là lần đầu tiên nàng cách bầu trời gần như thế.
Ngay trên đỉnh đầu Bùi Phiền, từng luồng tinh huy bắt đầu quây quần, ngưng kết.
Chu Du chăm chú nhìn cảnh Bùi Phiền ngưng kết tinh huy.
Tu hành giả sẽ tu hành như thế nào? Đó là câu thông thiên địa, tăng tiến bản ngã.
Bước đầu tiên, lấy phàm tâm bị khóa trong thân thể ra ngoài, dựa vào ý niệm của mình để xác định một mối quan hệ độc đáo nào đó với những vì sao trên trời.
Cái gọi là bước đầu tiên, kỳ thật chỉ là... hít thở mà thôi.
Thở ra trọc khí, hít vào tinh quang.
Có người phải mất một thời gian dài mới hiểu được điều này.
Mà có người sinh ra, từ khoảnh khắc hô hấp đầu tiên trên đời này cũng đã bước vào tu hành.
Những kẻ trước có quá nhiều quá nhiều, đâu đâu cũng có. Ví dụ như phàm nhân, cả đời không thể bước vào con đường tu hành.
Còn kiểu người thứ hai, hầu như tìm toàn bộ đại lục cũng không có.
Chính sự ra đời của Chu Du đã khiến chuyện không thể ấy thành có thể, vì vậy mới phải thêm từ ‘hầu như’ vào trước từ ‘không có’.