Kiến trúc An Nhạc thành rất đặc biệt. Nói một cách chuẩn xác, ở toàn bộ Đại Tùy, vượt qua Tây Cảnh trường thành, mấy toà tiểu thành xa xôi đều có quy cách tương tự như vậy.
Gỗ lim tường trắng, hình thể tuấn mỹ, chỉnh tề mà không khô khan, rộng mở mà không phô trương.
Trên đường phố sạch sẽ gọn gàng, người bán hàng rong đẩy xe gỗ, nữ tử vấn búi tóc cầm ô đi tới đi lui, áo ngoài che nửa cánh tay, cứ như vậy mang guốc đi dạo phố chọn mua những món đồ nho nhỏ.
Ninh Dịch và Bùi Phiền đi theo sau Từ Tàng, bọn hắn tới An Nhạc thành định cư đã ba mươi ngày, đây là lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo của tòa tiểu thành này.
Bức tường cổ kính lại bằng phẳng, sạch sẽ và gọn gàng như tấm bảng trắng. Trải qua suốt mấy trăm năm, những gì còn lại ở tòa tiểu thành này vẫn giống như xưa kia, không có chút tổn hại nào.
- An Nhạc thành có được hiện trạng như vậy là bởi vì Thục Sơn bảo vệ tốt.
Từ Tàng đi ở phía trước, bình tĩnh nói:
- Hai mươi năm trước, An Nhạc thành còn yên bình hơn so với bây giờ. Tai họa trộm cướp xảy ra là bởi vì hai mươi năm qua, đệ tử Thục Sơn thế hệ trước không xuống núi hành tẩu, thế hệ này vẫn còn đang trưởng thành.
- Thế hệ này ở đâu?
- Thục Sơn bao trùm ba nghìn dặm. Vị trí Thánh Tử của thế hệ này vẫn còn chưa quyết, giết chết mấy thổ phỉ cũng không thể giúp bọn hắn leo lên vị trí Thánh Tử.
Ninh Dịch hiểu được một chút, hắn nhíu mày hỏi:
- Vậy thế hệ trước thì sao?
Từ Tàng trả lời:
- Thế hệ trước xuống núi phụ trách bảo vệ sự an toàn cho tu hành giả... hẳn là đã chết. Cho dù còn sống, bọn hắn cũng không có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề này. Ba nghìn dặm quá lớn, với lực lượng của mười mấy tu hành giả cường đại cũng không thể làm được hoàn hảo.
- Nhưng... rất nhanh Thục Sơn cũng sẽ giải quyết vấn đề này.
- Giải quyết như thế nào?
Bùi Phiền nhảy tới phía trước một chút, bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi:
- Dựa vào giết chóc sao?
- Giết chóc... đương nhiên là không có cách nào giải quyết vấn đề.
Từ Tàng thở dài:
- Từ rất lâu trước kia, giết chóc là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất. Nhưng đối với việc giữ gìn trị an dưới chân núi, để bách tính sống được an ổn, giết chóc không có cách nào giải quyết tận gốc vấn đề.
- Trong thiên hạ, chắc là…
Nam nhân lưng mang Tế Tuyết bỗng nhiên dừng bước, sắc mặt phức tạp:
- Nếu như kết thành đồng minh với hoàng thất Đại Tùy, rất nhiều vấn đề... sẽ được nhanh chóng giải quyết.
Trước mặt Từ Tàng có một tòa miếu.
Ninh Dịch nhìn chùa miễu ở cách đó không xa, cột trụ cực đại, mỏ diều hâu treo dưới mái hiên giản dị mà thô bạo hung ác, mái ngói màu xanh đen gồ lên tựa như vảy rồng.
Rất khó tưởng tượng, ở An Nhạc thành lại có một tòa chùa miễu như thế, tọa lạc giữa tầng tầng lớp lớp nhà ở chung quanh, tường đỏ ngăn cách. Ngoài sân lá đỏ phiêu diêu, trong chùa đèn nhang thanh tịnh.
- Chiêu Đề Tự.
Từ Tàng lẩm bẩm một tiếng, đờ đẫn nói:
- Hoàng đế Đại Tùy không bài xích Phật giáo, cũng không bài xích Đạo Tông. Qua nhiều năm như vậy, Phật Môn Đạo Tông luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
- Hai bên đứng ở hai phe, hạn chế lẫn nhau, khắp nơi đều có chùa miễu và đạo quan. Nhất là ở biên cảnh xa xôi, thế lực phức tạp. Tại những địa phương đó, tăng lữ đạo sĩ tu tập trong các chùa miễu đạo quan, nói là cấp phương tiện để đi vào hoàng thành Đại Tùy hành hương, cung cấp địa điểm đặt chân nghỉ ngơi, kỳ thực đều là một loại giám thị.
Bùi Phiền lập lại hai chữ cuối cùng:
- Giám thị?
Ninh Dịch hiểu được ý tứ của Từ Tàng.
Thục Sơn có phương viên ba nghìn dặm, một tòa thánh sơn bao trùm diện tích to lớn như thế, mà số lượng thánh sơn ở cảnh nội Đại Tùy không ít, đều tự làm chủ. Nếu như bọn hắn được hưởng thụ quyền lực chí cao vô thượng ở khu vực này, vậy rất có thể sẽ tạo thành một tình huống...
Mà loại tình huống đó, hoàng đế sẽ không cho phép phát sinh.
Hoàng đế Đại Tùy phải nắm toàn bộ quyền lực trong lòng bàn tay.
Mặc dù ở cảnh nội Đại Tùy cũng có địa vực thiên tử không thể nhúng tay.
Phật Môn và Đạo Tông chính là một loại công cụ hắn dùng để giám thị thánh sơn.
- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể dìm thuyền.
Từ Tàng nhẹ giọng nói:
- Người phàm không thể lý giải thế giới của tu hành giả, thế nhưng tu hành giả dựa vào con người mà sống, làm người thống trị... luôn phải có biện pháp của người thống trị.
- Đạo Tông và Phật Môn đứng đầu, hưởng thụ quyền lực tối cao, nhưng thân phận của hai người đứng đầu chỉ có thể là người thường. Bọn họ bề bộn nhiều việc, ngoại trừ củng cố tín ngưỡng thì vào thời gian cuối năm lúc tuyết rơi nhiều, họ còn phải ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại Tùy hoàng thành chúc thọ Hoàng đế.
- Đây cũng là một loại giám thị.
Ninh Dịch nghiêm túc nói.
- Đúng vậy.
Từ Tàng mỉm cười:
- Hoàng đế sống sáu trăm năm, hắn không quan tâm người đứng đầu Đạo Tông và Phật Môn là ai. Chỉ có một cái thiết luật, kẻ đứng đầu hai tông không được tu hành.
- Trước đây Đạo Tông và Phật Môn đều từng thay đổi người đứng đầu, mà loại chuyện này thường xảy ra trong đêm giao thừa tuyết rơi lớn ở hoàng thành, thi thể trẻ tuổi bị mai táng, còn sau đó... việc qua loa với dân chúng luôn là chuyện đơn giản nhất, chỉ cần ngươi không đề cập tới, đám người ngu xuẩn kia rất nhanh sẽ quên đi.
Ninh Dịch yên lặng ghi nhớ.
Có đôi khi, hắn cảm thấy nam nhân trước mắt toàn thân phong mang nội liễm, nhưng hết lần này tới lần khác tựa như một cây gai, giữa những câu chữ đều lộ ra sự xem thường đối với đại đế quốc này.
Từ Tàng không đi đến tòa Chiêu Đề Tự kia, hắn mang theo Ninh Dịch và Bùi Phiền vòng tới một con đường, đi vào một con hẻm nhỏ ở An Nhạc thành.
Ánh sáng trong ngõ hẻm bị che khuất.
- Cường quyền không chỗ nào không có mặt, chỉ khi đứng dưới cái bóng mới có thể cư trú.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Thục Sơn... dĩ nhiên không ngồi không.