Đây là ý chỉ của một nhân vật nào đó ở Đông Cảnh. Cho dù khoảng cách xa như vậy, đối phương vẫn có thể sai bảo mình thực thi, đó là niềm vinh dự lớn lao.
Thượng Quan Kinh Hồng cứ tưởng có lẽ thiếu niên có chút bản lĩnh trong lời đồn là một tu hành giả Trung Cảnh.
Nhưng xem ra hắn chỉ mới đột phá Sơ Cảnh mà thôi. Tinh huy trong hơi thở của hắn vừa hỗn loạn vừa không có quy luật, là một người mới đi lên con đường tu hành.
Thượng Quan Kinh Hồng quan sát xung quanh. Thuộc hạ của mình đã giết sạch thương đội, lửa cháy ngùn ngụt, có người lững thững tụ tập lại.
Đã đến lúc kết thúc tất cả.
Thiếu niên dựa lưng vào thùng xe, cố gắng điều chỉnh hô hấp đều đặn, sau đó siết chặt tản kiếm.
Thi thể Yến Khai bị Thượng Quan Kinh Hồng khều lên, nện thẳng vào mũi đao.
Đao quang lạnh lẽo.
Cùng với một đạo kiếm quang không hề lạnh lẽo.
Thượng Quan Kinh Hồng trợn trừng hai mắt, chém thi thể trước mặt thành hai nửa, sau đó giơ hai tay lên. Dường như có một đạo hắc tuyến lấp lóe.
Một tiếng 'phập' vang vọng, giữa trán Thượng Quan Kinh Hồng thủng thành một lỗ nhỏ, máu tươi tựa như tuyết mịn phun ra.
Sau khi giết người, thiếu niên đau khổ liếc nhìn xung quanh. Ánh lửa ngập trời, nỗi đau đớn phản chiếu trong đôi mắt khiến người ta lạnh thấu tim gan, cảm thấy giống như nỗi căm hận hung ác.
Mã tặc đang chìm trong cảm xúc kinh ngạc và phẫn nộ khi bị kiếm khí chém gục. Thiếu niên xách ô dễ dàng giết ra một con đường máu, sau đó lao đi một mạch không quay đầu lại, chạy băng băng trên đường với tốc độ cực nhanh.
…
Gió rất lớn, giữa núi cao hoang vắng, hai bóng người rượt đuổi nhau. Thân ảnh đỏ rực khiêng một thùng xe bỗng dừng lại, quay phắt người, hai vai dùng sức đẩy thùng xe ra. Tống lão nhân phất tay xuất chưởng, năm ngón tay đập vào thùng xe, từng mảng sắt bị đốt nóng rực, khói trắng xì xèo bốc lên giữa bàn tay, lão nhân hơi nhíu mày.
Hai người đã rượt đuổi nhau gần mười dặm, thân ảnh hỏa hồng kia chủ động trả lại thùng xe, cả thùng xe bị vây giữa ngọn lửa, giọng nói vẫn có hơi non nớt của trẻ nhỏ bình tĩnh cất lời:
- Tống Khung Tống Vô Địch, ngươi là khách quý của Chúc gia ở Tây Cảnh. dù sao cũng là tu hành giả đã dừng lại tại Thập Cảnh ba mươi năm, tại sao lại đi làm con chó giữ cửa cho kẻ khác?
Tống lão nhân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dịu giọng nói:
- Ngươi thuộc Tiểu Vô Lượng Sơn hay Kiếm Hồ Cung? Dù sao cũng không phải Thục Sơn.
- Thánh Tử ít nhất phải là Đệ Bát Cảnh, ngươi còn kém nửa bước, ta không dám giết thiên tài của thánh sơn… Nhưng đại nhân vật sau lưng ta lại giết khá nhiều, ngươi nói ta là chó giữ cửa, vậy ngươi là thứ gì? Phóng hỏa cắn người thay chủ nhân đứng sau, ta là một kẻ cô đơn, chỉ mong có ngày phá cảnh hướng tới tương lai rực rỡ. Sống trăm tuổi rồi, chịu tí oan ức cũng không sao.
- Tống Khung ta tu đạo trăm năm, đã từng gặp rất nhiều thiên tài, Thánh Tử của thánh sơn ngã xuống, dừng bước ở Đệ Thập Cảnh đếm không hết. Ngươi khinh thường ta cũng chẳng sao cả, ta không thể giết ngươi. Nhưng khi ngươi lớn dần, đời này có thể lên tới Đệ Thập Cảnh hay không cũng là một vấn đề.
Thân ảnh không quá lớn đứng giữa ngọn lửa lượn lờ, thoạt nhìn người này vẫn còn rất nhỏ, có vẻ hơi non nớt. Hắn khoanh tay đứng đó nhìn từ trên cao xuống. Nghe vậy, hắn cười lạnh nói:
- Nếu có một ngày ta phá cảnh, tất sẽ tới giết ngươi, danh hiệu Tống Vô Địch chỉ là một trò cười.
Tống lão nhân mỉm cười nói:
- Đây đúng là một trò cười, bây giờ ngươi có thể thử xem sao. Nơi đây núi rừng hoang vu, ta giết đệ tử của một tiểu sơn chủ thuộc thánh sơn, ai biết được chuyện gì xảy ra?
Giữa nơi hiu quạnh, Chuẩn Thánh Tử đứng giữa ngọn lửa lặng im một lát.
- Ngươi và ta rượt đuổi mười dặm, chỉ vì một thùng xe này.
Chuẩn Thánh Tử không rõ danh tính của thánh sơn nheo mắt, nói:
- Trả thùng xe này cho ngươi, ngươi và ta thanh toán xong.
Lão nhân thở dài nói:
- Người trẻ tuổi, có vẻ ngươi nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi?
Trong thùng xe có thứ điện hạ đại nhân vô cùng coi trọng.
Lão nhân nói khẽ:
- Điện hạ đang ở ngoài Tây Cảnh, đặc biệt chuẩn bị hai thùng xe vì ngày này… Sự xuất hiện của ngươi đã gây ra tổn thất quá lớn cho điện hạ, sao ta có thể thả ngươi đi như vậy?
Thân ảnh thấp bé nói, vẻ mặt không hề thay đổi:
- Thánh sơn sau lưng ta điều tra ra chân tướng, không chỉ có ngươi, Chúc gia sau lưng ngươi cũng sẽ gặp tai ương.
Tống lão nhân nâng tay, mười ngón tay đan lại trong ống tay áo, không biết chuẩn bị làm gì. Đạo bào phần phật, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão nhân xuất hiện nụ cười ôn tồn:
- Chúc gia không để mắt tới thánh sơn sau lưng ngươi.
- Sau lưng ta… sau lưng Chúc gia chính là Tam điện hạ, mà người chống lưng cho ngươi lại là Nhị điện hạ, hai vị điện hạ tựa như thủy hỏa bất dung. Đã như thế, một vị ở phía Tây, một vị ở phía Đông… Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong cuộc đấu tranh này.
- Hiện giờ đương lúc thời buổi rối loạn, dù là quân cờ quan trọng nào chết đi, để không ảnh hưởng tới đại cục, nhân vật như điện hạ cũng chỉ có thể tự bẻ răng nanh nuốt vào bụng.
Ánh mắt Chuẩn Thánh Tử đứng giữa lửa đỏ láo liên quan sát tứ phía, giọng nói rét lạnh:
- Ta là đệ tử của Cam Lộ tiên sinh ở Đông Cảnh.
Tống lão nhân nao nao, nói đầy thành khẩn:
- Tâm tư Cam Lộ tiên sinh rất kín đáo, nếu ta giết ngươi ở Đông Cảnh thì chắc chắn không trốn nổi ba ngày đã bị hắn bắt về tra tấn tới chết.
Thiếu niên im lặng, hắn đã lờ mờ dự cảm được điều gì.
- Tiếc rằng nơi này là Tây Cảnh, khoảng cách Đông Tây ba vạn sáu ngàn dặm. Dù Cam lộ tiên sinh có năng lực thì đã sao?
Thuật pháp lão nhân chuẩn bị đã gần xong, luồng tinh huy trong tay áo hắn có khí tức cực gần với khí tức cổ lão trăm năm, một thức này lấy uy lực rất lớn mà nổi danh, chính là Tụ Trung Kiếm Khí.
Lão nhân thở dài, nói:
- Thanh Khách tiên sinh nói với ta nơi này là Thục Sơn. Ta nghĩ Thanh Khách tiên sinh nói đúng, giết người trong địa vực của Thục Sơn, dù có thế nào thì Cam Lộ tiên sinh ở nơi Tây Cảnh xa xôi chắc chắn sẽ không tìm tới trên đầu ta.
- Nói hay lắm.
Một tiếng khen ngợi bình thản vang lên làm Tống lão nhân giật mình, đôi mắt vốn híp lại chợt mở lớn.
Giữa sườn núi vắng bóng người, một nam nhân mặc hắc bào xuất hiện, túi vải bố dài mảnh giắt ở sau lưng, thong thả bước tới.
Đồng tử Tống lão nhân co lại.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc không phải vì sự xuất hiện đột ngột của nam nhân mà là khí tức… chỉ có Đệ Thất Cảnh, hoặc Đệ Bát Cảnh? Dù là cảnh giới nào trong hai cảnh Thất Bát cũng không quan trọng, nam nhân hắn phải giết kém hắn tới hai cảnh giới lớn, sẽ không tốn bao nhiêu công phu.
Hơn nữa, trên núi hoang nho nhỏ này còn có một thân ảnh khác đang ngồi chồm hổm. Người đó có mái tóc hoa râm, vải bố đen che mắt, bên hông treo một thanh kiếm sắt dài ba thước đã hoen gỉ.
Mà người này lại khiến lão nhân có cảm giác lông tóc dựng ngược, gần như trong đầu nảy lên suy nghĩ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Đó là tồn tại đã vượt qua Đệ Thập Cảnh… thắp sáng cả Mệnh Tinh!