Trên mặt Ninh Dịch có chút xấu hổ, nghĩ thầm: “Đúng là chứng nào tật nấy.” Hắn đã đánh giá quá cao mức độ không biết xấu hổ của Từ Tàng… Những lời này quả nhiên có hiệu quả, hai mắt Từ Thanh Diễm lập tức sáng lên, nàng lui về phía sau hai bước, dịu dàng khom người cảm tạ: - Đa tạ... cô... - Cô kiếm khách, cô kiếm khách tuấn tú vô song. Từ Thanh Diễm thành khẩn nói: - Đa tạ ngài. Từ Tàng mỉm cười, xấu hổ mà không mất lễ tiết gật đầu, xem...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.