Hắn thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Lạnh... Ta cũng lạnh...
Bùi Phiền cất giọng mềm mại đáng yêu, thì thầm nói:
- Vậy thì vì sao... ca ca không làm chút chuyện ấm áp với ta?
Ninh Dịch mê mang, trong miệng khô khốc, lẩm bẩm nói:
- Chút chuyện... ấm áp?
Bùi Phiền khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên:
- Đến đi... ca ca tốt... Đến... vui vẻ nào...
Từng chữ đều được kéo dài, ngón tay lướt qua lồng ngực nhẹ nhàng chạm vào vị trí trái tim của Ninh Dịch, cảm thụ sinh mệnh đang thong thả nhảy lên.
Ninh Dịch không hề cảm thấy ấm áp, hắn có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý ở bên ngoài cơ thể của mình.
Giọng nói mềm mại đáng yêu vẫn đang trêu chọc Ninh Dịch, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một hồi rung động.
Rốt cuộc, một góc chăn cuối cùng đang phủ ở trên người hắn cũng bị túm đi.
Yên tĩnh.
Ý thức của Ninh Dịch bất chợt thanh tỉnh.
Cho tới bây giờ Bùi Phiền cũng chỉ dứt khoát gọi hắn là Ninh Dịch, lúc đói bụng mới không tình nguyện gọi một tiếng ca, có khi nào lại gọi ra ba chữ buồn nôn ca ca tốt như vậy đâu?
Hơn nữa, hắn đang tựa lưng vào Bùi Phiền...
Vậy lúc này người đang dán vào trán hắn là ai?
Ninh Dịch lập tức kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hô hấp càng thêm dồn dập.
Hắn hít một hơi thật sâu đè nén tâm thần, khiến cho tâm tình chính mình bình tĩnh trở lại.
Quá tà dị, thật sự là quá tà dị...
Trong Bồ Tát miếu mà cũng dám lỗ mãng.
Nữ nhân trong mộng kia đang cởi áo nới dây lưng của Ninh Dịch, xoa bóp toàn thân hắn.
Ninh Dịch có thể cảm giác được, hình như hiện tại cái ‘thứ’ đó đang đè ở trên người hắn.
Cả người từ trên xuống dưới đều truyền đến cảm giác gắn bó chặt chẽ, vừa thoải mái vừa chua xót tê dại.
Phía sau Ninh Dịch có người siết chặt ống tay áo của hắn.
Xem ra Bùi Phiền cũng đã tỉnh.
Bùi Phiền không nói chuyện, trong cổ họng nặn ra âm thanh nghẹn ngào.
Nha đầu kia... sắp khóc thành tiếng rồi.
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Chẳng lẽ không phải một đại mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc?
Hai mắt Ninh Dịch hơi hé ra một khe hở nhỏ, muốn nhìn thấy diện mạo chân thật.
Hắn vừa mở mắt đã lập tức hít vào một hơi lãnh khí.
Đập vào mi mắt là một gương mặt trắng bệch.
Hoàn toàn không có dáng vẻ con người nào, đó là một đầu nhện nghiêng nghiêng.
Bảy tám khối con ngươi đen kịt quay tròn nhìn hắn chằm chằm, cái miệng tròn chu lên thổi hàn khí.
Toàn bộ thân thể nó lơ lửng ở bên ngoài đầu giường, ba bốn cái chân nhện nhỏ dài gác ở trên giường, dẫm nát bệ cửa sổ, thay nhau ‘xoa bóp’ người hắn.
Vừa nghĩ tới thứ vừa mới xoa bóp mình lại là mấy cái đó, Ninh Dịch lập tức không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Chính giữa cái miệng của con nhện lớn, cái lưỡi của nó đưa ra ngoài dò xét xung quanh, chậm rãi nhắm ngay bờ môi của hắn.
- Cái này mẹ nó là thứ quái gì vậy?!
Đáy lòng Ninh Dịch lộp bộp một tiếng, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Nếu không phải Bùi Phiền ở phía sau nắm chặt tay hắn cố ghìm lại, cả người hắn đã nhảy dựng lên.
Ninh Dịch trừng lớn hai mắt, quan sát đống đổ nát xung quanh một vòng.
Hương khói trong Bồ Tát miếu đã tắt, xem ra kiếm gỗ đào và máu chó mực đều không có tác dụng.
- Ca... cây sáo, dùng cây sáo...
Giọng nói của thiếu nữ sau lưng run rẩy, cố đè nén đến mức thấp nhất.
Da đầu Ninh Dịch run lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cây sáo... ở trong y phục của ta, ngươi... từ từ lấy ra giúp ta.
Ngón tay ấm áp của thiếu nữ chạm vào da thịt Ninh Dịch, xua tan một chút hàn ý.
Dường như con nhện lớn có chướng ngại về thị lực và thính lực, nhưng cho dù là vậy, Bùi Phiền vẫn không dám làm ra động tác quá lớn.
Trước kia ở trong miếu gặp phải chuyện xấu như mơ thấy ác mộng, nhìn thấy quỷ áp giường, Ninh Dịch sẽ nói nàng đừng sợ, lấy Diệp Tử cốt địch ra là được, sau đó sẽ là một đêm ngon giấc.
Bùi Phiền đã từng nghe đạo sĩ Tây Lĩnh nói, nếu như gặp phải chuyện quỷ dị thì không nên trợn mắt, không nên bởi vì tò mò mà mở mắt nhìn mặt quỷ. Như thế thì quỷ sẽ tha cho ngươi một mạng, đến khi hừng đông tự nhiên sẽ bình an.
Hết lần này tới lần khác hòa thượng còn nói, nếu như không mặc kệ nó thì sẽ vô duyên vô cớ bị hút mất đại lượng dương khí.
Sau khi hừng đông, ít thì tổn thọ mười năm. Còn gặp phải vật đại hung, căn bản không sống nổi đến sáng sớm.
Vật đại hung...
Nhện yêu toàn thân hàn ý này liệu có tính là vật đại hung?
Bùi Phiền run rẩy bắt đầu lục lọi cốt địch.
- Ca... Ngươi chịu đựng.
Ninh Dịch siết chặt tay Bùi Phiền, hắn hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại lần nữa.
‘Bùi Phiền’ trong đầu lại nhào tới.
Toàn thân nhức mỏi dần nảy sinh cảm giác sảng khoái, nữ tử làm như cúi xuống bên tai nhẹ giọng nói:
- Ca ca tốt, há miệng ngươi ra, ta muốn cho ngươi ăn một thứ...