Chu Du nhìn Ninh Dịch, hỏi:
- Đây là của ngươi à?
Ninh Dịch trả lời:
- Nó luôn là của ta.
Chu Du lại hỏi:
- Ngươi làm gì với nó?
Ninh Dịch cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hắn ngại thân phận của Chu Du nên chỉ có thể thành thật trả lời:
- Như ngươi nhìn thấy, đây là một miếng sáo xương mà thôi... tất nhiên là ta thổi nó.
- Đôi khi dao trên thớt khá cùn, nó cũng có thể dùng để cắt thịt rất tốt, thái rau cũng rất nhanh.
- Ta từng thử dùng để cưa gỗ… nhưng thứ này mỏng quá, mặc dù cưa rất nhanh nhưng không thuận tiện.
Nét mặt Chu Du có chút vi diệu, trong ánh mắt hắn xen lẫn rất nhiều thứ, có khó tin, có kinh ngạc, có thương tiếc, lại rất đơn thuần.
Hắn chỉ cảm thấy không có cường thủ hào đoạt giữa phàm tục này, càng nhiều hơn… là một cảm giác về vận mệnh.
Một phiến cốt địch như vậy, tất nhiên không phải dùng để thổi chơi hay để thái rau. Thứ này căn bản không phải một phiến cốt địch đơn giản.
Khả năng sau khi nó nhận chủ, tinh huy được rót vào, nó sẽ biến thành một bộ dáng khác.
Có thể sẽ là một thanh kiếm sắc bén hơn cả Tế Tuyết?
Chu Du đã xác định thiếu niên trước mắt không có chút tu vi nào, nhưng thanh cốt địch hết lần này tới lần khác lại nhận chính hắn làm chủ nhân.
Ninh Dịch dùng cốt địch để thái rau thổi sáo, là vì hắn chưa từng bước lên con đường tu hành.
Thứ có phẩm cấp thần binh sao có thể tùy tiện nhận chủ? Vậy nên chủ nhân của phiến cốt địch này nhất định là một nhân vật thiên tài tu hành có thiên phú cực cao, một thiên tài tu hành có khả năng tiến cảnh cực nhanh.
Một ngày kia, nếu thiếu niên tên Ninh Dịch này bắt đầu tu hành, hơn nữa còn có thể truyền thụ tinh huy vào phiến cốt địch…
Vậy thì toàn thiên hạ đều sẽ biết đến thanh danh của hắn.
Chắc chắn hắn sẽ thu hút sự chú ý của vạn người.
Chu Du nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ vô song trước mắt nhìn Ninh Dịch, nghiêm túc nói:
- Đến Đạo Tông của ta đi, ta có thể cam đoan với ngươi, phiến cốt địch này là của ngươi, ai cũng không đoạt được. Không quá mười năm, ngươi sẽ là ta tiếp theo.
Ninh Dịch có chút mơ hồ.
Bùi Phiền mở to hai mắt.
Chu Du bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi nguyện ý đến Đạo Tông của ta, trực tiếp bái nhập Tử Tiêu Cung ta, ngươi muốn đưa nha đầu Bùi gia này trở về Đại Tùy cũng không cần lo lắng đám đạo chích của Ứng Thiên phủ, Linh Sơn hay Thiên Cung Địa Phủ nữa, ta sẽ đích thân hộ tống.
- Toàn bộ thiên hạ, không toà thánh sơn nào không biết đến thanh danh của Chu Du ta.
Chu Du mỉm cười, nói:
- Người mà Đạo Tông Tây Lĩnh ta muốn bảo vệ, đừng nói là thánh sơn Đại Tùy không dám động vào, ngay cả vị hoàng đế kia cũng phải nể mặt ba phần.
Hô hấp Ninh Dịch trở nên dồn dập.
Đây là cơ duyên đầu tiên trên sinh lộ của hắn.
Giờ phút này, Từ Tàng đứng bên cạnh Ninh Dịch hứng thú nhìn tình cảnh trước mắt.
Hắn không vội nói cái gì, chỉ thưởng thức ánh mắt thiếu niên vừa ngẩn ngơ vừa rối rắm.
- Chỉ cần ngươi gật đầu, hiện tại ta có thể cho ngươi Tử Huyền tâm pháp.
Chu Du bình tĩnh nói:
- Cốt địch này nhận ngươi làm chủ, với thiên tư của ngươi, nhiều nhất chỉ cần một tháng sẽ có thể ngộ đạo, sau đó đột phá tiến vào tiền tam cảnh.
- Về phần bái sư… ngươi có thể lựa chọn một cung chủ trong Tứ cung của Đạo Tông để làm sư phụ, các lão Tam Thanh Các sẽ bảo hộ ngươi.
- Còn chuyện tương lai phía trước, Đạo Tông sẽ trực tiếp cho ngươi một danh ngạch hạch tâm.
Tốc độ nói của Chu Du rất nhanh, một số chỗ Ninh Dịch không nghe rõ, càng có nhiều chỗ nghe không hiểu.
Đối với một thiếu niên lang bạt bình thường lại vô tri như hắn, lúc ở Tây Lĩnh, mỗi ngày đều phải dựa vào trộm cắp để kiếm sống...
Tất cả những điều này chỉ mới vài ngày trước, vậy mà đã thật xa vời.
Ninh Dịch từng chứng kiến kiếm quang bay đầy trời, chứng kiến tu hành giả cưỡi ngựa trên mặt đất, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày hắn lại có cơ hội bước vào thế giới này.
Hắn vốn tưởng rằng, bản thân có thể dựa vào việc bán trang sức để đổi lấy bốn trăm lượng bạc, sau đó đưa Bùi Phiền trở về Đại Tùy, về Lạc Già Sơn...
Vả lại, Bùi Phiền đang tâm tâm niệm niệm mong cầu việc ấy, lúc này tựa như cũng không còn quan trọng nữa.
Hắn vốn luôn liều mạng làm việc, có đôi khi cũng chỉ vì một câu nói của một vị đại nhân vật nào đó.
Bái nhập Đạo Tông... danh chấn khắp thiên hạ.
Ninh Dịch thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy.
Hắn có chút buồn bã cúi đầu nhìn Bùi Phiền, phát hiện lúc này nha đầu cũng đang ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn.
Đại não Ninh Dịch trống rỗng.
Môi hắn khô khốc, nghiêm túc hỏi:
- Đạo Tông thật sự có thể đưa nha đầu này trở về an toàn sao?
Chu Du nói:
- Đương nhiên là được.
Ninh Dịch tiếp tục hỏi:
- Vậy ta có thể đi theo không?
Chu Du lắc đầu, nói:
- Không được.
Sau khi những lời này được nói ra, Ninh Dịch có chút khó xử nhắm hai mắt lại.
Đây là một quyết định khó khăn.
Trong một ngày, cơ hội bỗng nhiên rơi xuống, chuyện khó xử như thế cứ vậy mà ném tới trước mặt thiếu niên.
Ở một bên, Từ Tàng chậm rãi bọc vải đen cho Tế Tuyết, ý cười trên khóe môi càng lúc càng nồng đậm…