Chu Du nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.
Hắn thấy được bóng dáng của một người rất đỗi quen thuộc trên người Ninh Dịch.
Lúc Ninh Dịch suy nghĩ, đôi mày khẽ nhíu lại, khuôn mặt trông khá tuấn tú kia lại không có vẻ quá do dự.
Ninh Dịch chỉ rối rắm có một chớp mắt mà thôi, có khi còn không tới, chỉ đến nửa cái chớp mắt.
- Nếu như ta bái nhập Đạo Tông... ta nói là nếu như…
Hắn nhíu mày hỏi:
- Có phải như thế nghĩa là sau này ta phải ở lại Tử Tiêu Cung của Đạo Tông, mỗi ngày ngồi nhìn lò luyện đan mà luyện đan tu hành, hoặc là nghiên cứu đạo pháp, đọc sách chỉnh đàn, không được đi đâu nữa sao?
Chu Du trầm ngâm một chút, không ngờ đây lại là vấn đề khiến thiếu niên quan tâm.
- Ngươi có thể xuống núi, nhưng Đạo Tông có rất nhiều kẻ thù cho nên phạm vi hoạt động của ngươi cũng có hạn.
- Trước khi ngươi trưởng thành, Tam Thanh Các bảo vệ ngươi sát sao, bảo vệ một cách tuyệt đối. Nhưng xét từ phương diện nào đó, nó cũng chính là xiềng xích trói buộc ngươi.
Chu Du nhìn thấy thiếu niên nghiêm túc gật đầu, tay trái đặt lên tay phải, tựa như đang yên lặng tính toán cái gì đó, hai ngón tay phải giơ lên.
- Ta muốn Từ Tàng sống sót. Đạo Tông có thể làm được không?
Chu Du nhíu mày.
Từ Tàng cũng hết sức ngạc nhiên.
Ninh Dịch bình tĩnh nói:
- Ta không hiểu tu hành, nhưng ta có thể đoán được hắn sắp chết, tất cả mọi người đều muốn giết hắn.
- Ta biết đám thánh sơn kia đều là thế lực lớn, nhưng ngươi là Chu Du, ngươi vừa mới dọa cho những người thánh sơn đó phải bỏ chạy.
- Ngươi cũng đã nói với ta, người mà Đạo Tông muốn bảo vệ thì ngay cả Hoàng đế Đại Tùy cũng phải nể mặt các ngươi ba phần.
Chu Du trầm mặc.
Từ Tàng thu liễm ý cười, hắn rất nghiêm túc nhìn Ninh Dịch.
Ninh Dịch nhìn sâu vào mắt Chu Du, chậm rãi nói:
- Từ Tàng cứu ta một lần, ta muốn hắn sống sót.
Sống sót trong câu nói này không chỉ mang nghĩa là giúp Từ Tàng thoát khỏi những người đuổi giết.
Còn bao gồm việc chữa lành vết thương còn sót lại trong cơ thể hắn, để cho hắn thoát ly khỏi tình cảnh tinh huy đốt thân.
Đạo Tông cần phải làm rất nhiều việc.
Sau một thời gian ngắn im lặng.
- Từ Tàng là bằng hữu của ta...
Chu Du lắc đầu nói:
- Nếu như bảo vệ hắn dễ dàng như nha đầu của Bùi gia thì ta đã bảo vệ hắn từ lâu rồi. Chính hắn lựa chọn con đường này, Thục Sơn tôn trọng quyết định hắn, ta cũng nên tôn trọng hắn.
Ninh Dịch còn muốn nói thêm điều gì, Từ Tàng lại ngăn cản hắn.
Từ Tàng cất giọng lười biếng:
- Họ Ninh này, sống chết của ta không cần ngươi lo lắng.
Ninh Dịch liếc Từ Tàng một cái, không để ý tới hắn.
Hắn nghiêm túc giơ tay phải lên, hai ngón tay khép lại, bấy giờ lại vươn ra ngón tay thứ ba.
Ninh Dịch hít sâu một hơi, nói:
- Bái nhập Đạo Tông, ta chỉ có ba yêu cầu như vậy.
- Một, nha đầu đi đâu, ta phải theo đấy. Dù sao... ta cũng phải ở bên cạnh nha đầu.
- Hai, ta thích đọc sách, nhưng không thích bị gò ép.
- Ba, ta muốn Từ Tàng phải sống.
Chu Du lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc, xem ra ngươi không có duyên với Đạo Tông... Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Trước khi rời Tây Lĩnh, ngươi có thể thay đổi suy nghĩ bất cứ lúc nào.
Ninh Dịch mím môi, cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt trong lòng bàn tay mình.
Bàn tay nhỏ bé ấm áp đang nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng Bùi Phiền cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tàng gói Tế Tuyết xong, hời hợt nói:
- Chu Du, tiểu tử này không đồng ý thì phải chúc mừng ngươi mới đúng.
Chu Du nhíu mày.
- Ta trả Tam Thanh Linh lại cho ngươi. Ngươi là vị thần tiên nhàn tản của Đạo Tông, ta lại là kẻ liều mạng sống trên lưỡi đao. Các đại thánh sơn muốn giết ta, ngươi tưởng bọn họ nói đùa chắc? Ta mà đi muộn thì sẽ chết thật đấy.
- Ngươi tiễn ta ra khỏi Tây Lĩnh mà đi như dạo chơi thế này, đến lúc đó ngươi vứt ta cho bọn hắn giết, không định chịu trách nhiệm sao?
Từ Tàng ném cái chuông kia ra, tức giận nói:
- Gọi con bồ câu kia ra, nguyên nhân cụ thể, trên đường nói kỹ hơn.
Chim bồ câu trắng trên vai Chu Du trợn mắt, nó kêu mấy tiếng bực bội rồi vỗ cánh bay vút lên trời.
Mấy hơi thở sau, nghênh đón bão táp dâng lên, hồng quang tán xạ, toàn thân bồ câu đỏ thẫm.
Cánh chim màu đỏ to lớn như bồ phiến, cặp mắt to như chuông đồng trợn trừng, nhìn chăm chú vào Từ Tàng.
Nam nhân vác theo Tế Tuyết bình tĩnh nói:
- Muốn cho cả thiên hạ đều biết ta ngồi trên lưng ngươi để rời khỏi Tây Lĩnh à?
- Được rồi, đợi ta đến nơi thì sẽ mang ngươi đi hầm canh bồ câu uống, chia cho mấy tòa thánh sơn kẻ địch của ta nếm thử luôn, nói không chừng lại chuyển thù thành bạn.
Chú chim bồ câu liền biến thành loài chim Hồng Tước to lớn, nó cảm thấy khó chịu lắm, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lời mà không phát ra chút thanh âm nào.
- Muốn cãi nhau với ta?