Từ Tàng mỉm cười nhìn Ninh Dịch, nói:
- Không chỉ An Nhạc thành, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ Đại Tùy, đều có một Lý gia bán dược liệu. Chỉ có điều Lý gia này tuy rằng giàu có và đông đúc nhưng không chỉ bán dược liệu... Bởi vì toàn bộ thiên hạ đều là của bọn hắn.
Ninh Dịch trầm mặc.
- An Nhạc thành là một tiểu thành rất xa xôi hẻo lánh, ở đây giết người cướp của như rươi, chúng ta như vậy sẽ không bị chú ý chắc?
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nói:
- Từ khi ngươi vào thành đã có người nhìn chằm chằm ngươi, ngươi biết không?
Ninh Dịch bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân của những ánh mắt kia.
- Ngươi cầm cái tay nải đó giống như bảo bối, cho dù ánh mắt di chuyển kiểu gì cuối cùng cũng sẽ nhìn về phía nó.
Từ Tàng bình tĩnh nói:
- Gói đồ bị mưa làm ướt, không kịp lau khô, dính đầy bùn nhão, nói rõ ngươi từ đường xa bôn ba mà đến, vả lại cư xử còn thận trọng như vậy... trong cái tay nải đó nhất định có vật đáng tiền.
Ninh Dịch thật thà nói:
- Trong tay nải này chính là tiền.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Càng tốt, bọn họ không quan tâm đến mạng của ngươi, chỉ muốn đòi tiền ngươi.
Ninh Dịch trầm mặc một hồi, nói:
- Chúng ta vào tửu quán, chỉ ăn chút mì như vậy... nói rõ chúng ta không có bao nhiêu bạc.
- Đúng vậy... thế thì càng khiến bọn họ tò mò hơn. Nếu như là người nghèo, cho dù là ăn mì, cũng không nỡ ăn hết nhiều như vậy.
Từ Tàng chỉ chỉ bảy tám cái tô lớn bày ở trước mặt mình, nói:
- Sở dĩ ta mời mọi người uống rượu, nói cho bọn hắn biết ngươi là Thiếu đông gia của Lý gia, những ánh mắt hoài nghi kia sẽ lập tức biến mất, hết thảy đều sẽ thuận lợi.
Ninh Dịch tựa như hiểu ra cái gì, hắn nhìn Từ Tàng hỏi:
- Ngươi làm như vậy là để loại bỏ sự hoài nghi, nói cho bọn hắn biết chúng ta là kẻ có tiền?
Từ Tàng gật đầu nói:
- Không chỉ có tiền, mà còn rất xa xỉ.
Ninh Dịch cúi đầu nói:
- Nếu như không làm như vậy, bọn họ... sẽ đánh cướp chúng ta?
Từ Tàng cười nói:
- Khả năng không chỉ là đánh cướp, rất có thể là đánh chết.
Bùi Phiền có chút tỉnh ngộ, nói:
- Bọn họ là thổ phỉ sao? Chuyên lựa chọn trái hồng mềm để bóp. Bây giờ biết chúng ta là kẻ có tiền, cho nên họ chỉ muốn tìm chúng ta gây chút phiền toái?
Từ Tàng xốc Tế Tuyết lên, điều chỉnh tư thế cười nói:
- Theo lý mà nói... thì đúng là như vậy. Nhưng có lẽ ngươi đã đánh giá thấp mức độ hung hãn của đám thổ phỉ này, bọn họ lười động thủ đối với cá nhỏ tôm nhỏ, dù sao loại chuyện như giết người cướp của cũng dính dáng đến mạng sống, chẳng lẽ còn quan tâm đến bối cảnh của đối phương?
Từ Tàng ôm Tế Tuyết, nhắm mắt dưỡng thần, nói:
- Ninh Dịch, ăn nhiều một chút, ăn no mới có khí lực làm việc.
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, chợt nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, mở miệng hỏi:
- Bạc của ngươi là ở đâu ra?
Từ Tàng rất thành thật trả lời:
- Ngươi là Thiếu đông gia phát tài hào phóng của Lý gia, ngươi mời mọi người ăn cơm uống rượu, năm mươi lượng bạc... đương nhiên là ngươi bỏ ra.
Ninh Dịch tức đến mức nhe răng cười, cả giận nói:
- Tiền bối... ngài thật là vô sỉ!
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Quá khen, quá khen.
…
Ba người Ninh Dịch ngồi trong tửu quán nhỏ hơn một canh giờ, đợi đến khi tiêu cơm được kha khá, mới không nhanh không chậm rời đi.
Quả nhiên, vừa ra khỏi tửu quán đã có người từ trong hẻm nhỏ quẹo ra, đi theo phía sau đoàn người, thong thả bám gót.
Ninh Dịch nhíu mày, nhìn về phía Từ Tàng.
- Bọn họ muốn thăm dò nơi chúng ta dừng chân, nhìn xem chúng ta ở tòa tửu quán bình dân nào rồi phái người theo dõi.
Từ Tàng vân đạm phong khinh nói:
- Những thổ phỉ này làm việc rất kiên trì. Sau khi xác định chúng ta là con cá lớn của bọn chúng, chúng sẽ đợi đến thời cơ chín mùi...
- Ngươi là người giàu có ở Thảo Cốc thành sát vách, làm xong vụ mua bán này, không lâu sau đó sẽ ra khỏi thành.
Ninh Dịch nghi ngờ nói:
- Chúng ta cứ để bọn họ theo dõi như vậy sao?
- Dĩ nhiên không phải.
Từ Tàng dẫn Ninh Dịch đi vào cái hẻm nhỏ ở An Nhạc thành, bước tiến thong thả, chậm rãi nói:
- Ta chán ghét nhất là con ruồi cứ vo ve bên tai. Bọn chúng để mắt tới chúng ta, bây giờ chúng ta lại ra khỏi thành, vậy sự tình được giải quyết rồi.
Tiểu thành ở biên cảnh Đại Tùy, nhà gỗ đã hơi lâu năm, gió cuốn lá rụng, tiếng bước chân dẫm nát lá khô khẽ vang.
Từ Tàng lưng đeo cái bao dài nhỏ, dẫm trúng lá vụn, phát ra âm thanh loạt xoạt.
Con quạ trên nóc nhà kêu một tiếng, vụt bay ra xa.
Nam nhân mỉm cười, mang theo Ninh Dịch và Bùi Phiền đi ra khỏi con hẻm trong thành, quanh quẹo một hồi.
Đại khái đi khoảng nửa nén hương lớn, bọn họ đến một chỗ hoang vu thôn dã, bốn phía đều là rơm rạ chồng chất thành đống, bù nhìn lay động trong gió.
Đám người phía sau vô cùng kiên trì, hơn nữa còn rất nhạy cảm.
Từ Tàng tận lực thả chậm tốc độ, sợ bọn hắn không đuổi kịp.
Dường như người cầm đầu cũng nhìn ra ý đồ của đám Ninh Dịch bên này, sau khi ra khỏi thành, rõ ràng bọn hắn cũng không hề thu liễm khí tức, cứ như vậy quang minh chính đại đi theo phía sau Ninh Dịch.
Lúc dừng bước, Từ Tàng xoay người, sắc mặt bình tĩnh nhìn đoàn người đối diện cách mình đại khái khoảng chừng mười trượng.
- Mười ba người.
Ninh Dịch nhìn Từ Tàng, thấp giọng nói:
- Ta có thể làm được sao?
Từ Tàng như có điều suy nghĩ, nói:
- Ngươi có biết từ trước đến nay nơi này luôn không an ổn không?
Ninh Dịch có chút nghi hoặc, lại nghe Từ Tàng nói:
- Đó giờ thổ phỉ lập bang kết phái, một trại có ít nhất bảy tám chục người, có người phụ trách theo dõi, có người phụ trách trộm đồ, có người phụ trách giải quyết hậu quả... cũng chính là giết người và tẩu tán hàng hóa.
- Các tửu quán trong thành đều có cơ sở ngầm của thổ phỉ, đám người này không ngờ chúng ta ra khỏi thành nhanh như vậy, cho nên những kẻ tới đây... đại thể đều phụ trách theo dõi, hoặc trộm đồ ở trong thành.
Ninh Dịch gật đầu, hắn ở Thanh Bạch thành tại Tây Lĩnh mười năm, đối với loại bang phái ngầm này vẫn hết sức quen thuộc.
- Bọn chúng rất mang thù, ngươi muốn đối mặt với chúng, cho dù chỉ là một người thì cũng không được phớt lờ.
Từ Tàng nhẹ nhàng nói:
- Đối mặt với các đại thánh sơn cũng giống như thế, giết người phải sạch sẽ lưu loát. Nếu như có mười người tới, ngươi giết chín, một kẻ chạy thoát, có thể lần sau sẽ có đến một trăm người tới.
Ninh Dịch hiểu được một chút.
- Ta nói những chuyện này là muốn nói cho ngươi biết, ngươi giải quyết... không chỉ là mười ba người.