- Là một nha đầu có thiên tư không tồi.
Chu Du nhìn Từ Tàng, nói nhỏ:
- Nàng là dòng dõi còn sót lại của Bùi gia, trên người có lệnh bài của Lạc Già Sơn. Có phải đó là lý do ngươi muốn đưa nàng về Đại Tùy?
Từ Tàng không nói gì, chỉ lắc đầu, ám chỉ chuyện này không đơn giản như Chu Du nghĩ.
Chu Du không phải một người thích tự gây phiền hà cho mình.
Trước khi tới cứu Từ Tàng, hắn không quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ quan tâm đến đạo của mình.
Hiện tại lại đột nhiên nổi lên suy nghĩ tiếc người tài, cho nên trước khi đưa Từ Tàng rời khỏi Tây Lĩnh, hắn mới quan tâm Ninh Dịch có muốn gia nhập Đạo Tông hay không.
Cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, đối phương chọn đi hay ở lại thì sau khi đưa người đến nơi, hắn cũng sẽ không tốn sức quan tâm nữa.
Về phần Bùi Phiền bái nhập nơi nào, thiên tư như thế nào.
Chu Du không quan tâm, cũng lười quan tâm.
Theo hắn thấy, có thể ngưng kết tinh huy bằng hô hấp của mình, nàng là một mầm non rất tốt.
Nhưng cũng chỉ là khá mà thôi, còn không tốt đến mức... có thể để cho Chu Du hắn phải lôi thêm rắc rối về Đạo Tông.
Còn Ninh Dịch thì lại khác.
Phẩm chất của chiếc cốt địch trên người Ninh Dịch còn vượt qua cả Tế Tuyết của Từ Tàng.
Chỉ riêng điểm này, cũng đáng để Chu Du giữ hắn lại.
Chu Du là một kẻ quái thai.
Từ Tàng cũng là một tên quái thai.
Hai người có thể trở thành bằng hữu, bằng lòng trở thành bằng hữu... Như vậy đã nói lên một điều, ở một mức độ nào đó, hai quái thai này có những nhận xét và sự tán thành với đối phương.
Nếu như Từ Tàng chưa từng rơi vào tình cảnh này... Chu Du muốn phá cảnh cũng phải mượn rất nhiều ngoại lực, mà người được chọn tốt nhất chính là Từ Tàng.
- Ngươi sắp chết rồi, ta rất muốn bồi dưỡng Ninh Dịch.
Chu Du rất nghiêm túc mở miệng:
- Hắn khá giống ngươi, quyết đoán, dứt khoát, biết buông bỏ khi cần.
Từ Tàng khoanh chân ngồi trên lưng chim, mỉm cười nói:
- Tin ta đi, hắn không chọn ở lại, đó là may mắn của ngươi.
Chu Du nhíu mày.
- Bởi vì Đạo Tông các ngươi, không thể nuôi nổi hắn.
- Chu Du, ngươi bế quan không bước ra khỏi Tử Tiêu Cung, nhưng ta biết, hẳn ngươi cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Từ Tàng ngồi trên lưng chim, sắc mặt vẫn khá nhợt nhạt.
Hắn vuốt ve đám lông mềm của Hoàng Tước, nhìn như vô ý nhưng lại mang theo một ít ý đùa cợt:
- Thật ra ngươi ngồi trên Tử Tiêu Cung cũng có thể nhìn thấy tất cả những việc xảy ra dưới Thanh Bạch thành, chẳng qua là chờ ta đến xin ngươi ra tay mà thôi.
Chu Du không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Từ Tàng.
Nam nhân ngồi trên lưng chim, một tay hắn sờ ra phía sau lưng, cho đến khi chạm vào thanh Tế Tuyết kia, mới hơi yên tâm một chút. Hắn nhìn đạo sĩ tóc dài trắng như tuyết, gương mặt hết sức nghiêm túc:
- Ngươi biết bên dưới Thanh Bạch thành có một ngôi mộ.
Chu Du nói:
- Đương nhiên ta biết. Đó là ngôi mộ của... một con người vĩ đại.
Từ Tàng nhìn thẳng vào mắt Chu Du, hắn đặt Tế Tuyết nằm ngang trên đầu gối của mình, gằn từng chữ nói:
- Cả Đạo Tông và Đại Lôi m Tự đều thử đi vào ngôi mộ kia, nhưng đều không thành công.
Chu Du không phủ nhận đoạn lịch sử này, giọng nói của hắn không mang chút sợ hãi nào:
- Mọi người đều biết bên dưới lòng đất trong Thanh Bạch thành là mộ của một đại nhân vật.
- Tây Lĩnh đa phần đều là các lăng mộ dưới lòng đất. Đạo Tông cùng Đại Lôi m Tự không chỉ muốn đào bới Thanh Bạch thành, chúng ta còn muốn đi xem hoàng lăng Đại Tùy, đáng tiếc... chúng ta cũng không thể vào trong đó.
Từ Tàng cười cười, nói:
- Hoàng lăng Đại Tùy... các ngươi quả là dám nghĩ tới!
Hắn bỗng trở nên nghiêm túc:
- Có một đầu yêu quái vừa chạy ra từ dưới lòng đất Thanh Bạch thành.
Chu Du không có biểu hiện gì:
- Vậy thì sao?
- Bớt giả điên giả ngốc cho ta...
Từ Tàng cười cười nói:
- Đó là một đầu Tuyết Yêu Đệ Bát Cảnh, ngươi ở trên Tử Tiêu Cung cũng thấy rõ rồi, chẳng lẽ không biết chuyện này có ý nghĩa gì sao?
- Đúng là trong lãnh thổ Đại Tùy vẫn luôn có yêu quái, nhưng Tuyết Yêu có thể tu ra Tùy Dương Châu lại được mấy con?
- Phần lớn yêu vật ngưng kết ra Tùy m Châu, còn Tuyết Yêu... đó là yêu vật vượt qua Bắc Cảnh Đảo Huyền Hải mới có thể tồn tại.
Chu Du nhìn Từ Tàng, nói:
- Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì?
Ngón tay Từ Tàng vuốt ve Tế Tuyết:
- Nếu lăng mộ kia bị đóng kín thì sao lại có yêu vật sống chạy ra ngoài?
Chu Du nhíu mày, tỉ mẩn nghĩ lại từng lời hắn vừa nói:
- Ngươi hoài nghi nghĩa trang dưới lòng đất Thanh Bạch thành... là mộ của một đại nhân vật thuộc Yêu tộc?