"Ôi! Đại gia, ngài đừng sờ nữa, chân nô gia sắp không chịu nổi rồi, đến đây, uống rượu đi!” “Công tử, đến nha…" Không để ý đến những âm thanh nát rữa này, Bạch Đông Lâm tùy ý đi lại, nhìn quanh bốn phía, quét qua mỗi một sinh linh nơi này, trong mắt hiện lên tia hư ảo vô cùng vô tận. Lúc này trong mắt hắn không tồn tại phân chia nam nữ, cho dù xinh đẹp xấu xí, thanh thuần phóng đãng thì cũng là một đoàn nhân quả rối loạn mà phức tạp. Tư duy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.