Trên người của Lam Linh bọc một lớp thật dày da của yêu thú, ánh sáng của linh khí như ẩn như hiện, giống như nến tàn bị mài mòn, sắp vỡ vụn dưới làn gió lạnh. "Sư tỷ..." Phịch! Lam Linh ngã nhào xuống đất, trên lông mi dài treo từng lớp băng màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn màu xanh tím đầy vết nứt, chậm rãi hiện lên một nụ cười đầy an tâm. “Tiểu sư muội!” “Lam Linh!” Cảm giác bản thân mình bị ôm vào trong vòng tay ấm áp, trong lòng Bạch Đông Lâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.