“Hừ! Còn có can đảm đi theo ta, thằng nhóc không biết sống chết!” Đột nhiên bóng người mơ hồ quay đầu lại nhìn, ánh mắt tím đen nhìn thẳng vào Bạch Đông Lâm, ngưng kết hai mắt mặt trời lại lần nữa, hiện lên một tia trào phúng, lập tức mở lòng bàn tay, quậy tung trong hư không trước mặt. Răng rắc!! Hư không như thủy tinh, bị vỡ thành mảnh nhỏ, vết rạn đỏ như máu điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng, trung tâm giao nhau ở khe hở là một vòng xoáy đỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.