“Không vấn đề.” “Ha ha ha, tại hạ là U Khuê, đa tạ đạo hữu!” Vẻ mặt thanh niên kia rất hào hiệp. Hắn ta phẩy ống tay áo, thản nhiên ngồi đối diện với Bạch Đông Lâm. Tửu lâu nhộn nhịp, tiếng huyên náo dần dần truyền đi xa. Khi thanh niên kia ngồi xuống, một cảm giác bong tróc đột nhiên xuất hiện trong tim Bạch Đông Lâm, như thế trời đất kéo dãn vô hạn rồi vỡ thành những mảnh nhỏ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thanh niên trước mặt đã biến mất. Một con rắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.