“Ngọc Đô, Lục Trúc...” Hắn giơ tay gạt đi, thời không vặn vẹo quay lại, hai thanh trường kiếm lập tức khôi phục về bộ dáng hoàn hảo. Keng! Keng! Trường kiếm có linh, không chỉ gào thét, mà hình như cũng biết chủ nhân của mình đang rơi vào khốn khó. “An tâm, nhị ca không có việc gì.” Hắn cất kỹ trường kiếm, tự diệt rời đi, trong nháy mắt tiếp theo, kiếm trận tiêu tan. Một ánh mắt khủng bố rủ xuống, liếc nhìn qua lại nhưng không có kết quả, thật lâu sau đó mới chậm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.