Bạch Đông Lâm nhìn thoáng qua Thần Vô Khuyết trên không trung. Bất kể thế nào thì lúc này hắn nhận được lợi ích lớn như vậy đều là công lao của Thần Vô Khuyết. Đương nhiên, Bạch Đông Lâm không hề cảm thấy hổ thẹn trong lòng, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân quá ưu tú nên dị bảo mới chủ động tới đầu quân. “Thôi được, bồi thường cho huynh một chút đi. Ta không thích nợ người khác.” Dứt lời, Bạch Đông Lâm dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào ấn đường, kéo một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.