Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Cảnh sát Hoàng, nhanh vậy lại gặp mặt nhau rồi!

Trương Dương kéo Mễ Tuyết, đi thẳng đến trước mặt viên cảnh sát đó, mỉm cười nói một câu.

Lúc vừa rồi ở đồn công an đã biết thân phận của anh ta, anh ta tên là Hoàng Trạch, là đội trưởng ở dồn công an đường Vu Hạp thuộc phân cục khu Kim Quan, lúc vừa rồi còn đang đau đầu vì chuyện của Trương Dương và Hồ công tử không biết nên giải quyết thế nào, không ngờ không đến nửa tiếng đồng hồ, Trương Dương lại xảy ra chuyện rồi.

- Anh Trương, chuyện, chuyện gì thế này?

So với Trương Dương, mười bảy mười tám tên côn đồ nằm la liệt dưới đất càng làm anh ta giật mình, những tên này anh ta cũng không lạ gì, côn đồ của vùng cảnh sát không ai là không biết.

- Những tên này tụ tập cầm vũ khí định tấn công cướp bóc tôi, bị tôi khống chế cả rồi, cảnh sát Hoàng, tôi là phòng vệ chính đáng.

Trương Dương mỉm cười nói, da thịt trên mặt Hoàng Trạch lại run run lên, anh ta nghe thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Trương Dương.

Cầm vũ khí đánh người là một tội lớn, lại thêm tụ tập, đã bị quy vào cướp bóc mang tính xã hội đen, cái bản án này nói thực sự, mỗi người vào tù ít nhất tám đến mười năm.

Nếu như có tiền án tiền sự và là chủ mưu, thời gian vào tù sẽ càng dài, thậm chí là trung thân.

Hoàng Trạch đã hiểu ra từ lời nói của trương Dương, người thanh niên này chuẩn bị ra tay tàn bạo với đám người này.

- Cảnh sát Hoàng, không có, chúng tôi không có cướp bóc, chúng tôi chỉ báo thù!

Tên đại ca vẫn chưa hết hôn mê, nghe thấy Trương Dương nói chúng muốn cướp bóc, cố nén đau mà kêu lên, chân gã bây giờ vừa đau vừa tê, gã có cảm giác hình như chân bị gãy rồi.

Bọn chúng muốn đánh gãy chân hắn, hăn cũng không khách khí gì mà không đánh gãy chân chúng.

-Cảnh sát Hoàng, bọn chúng nhìn thấy đồ trong túi của tôi nên mới muốn cướp, ngoài ra, xung quanh còn rất nhiều người chứng kiến, có thể chứng minh mười mấy người bọn họ cùng lúc xông vào chúng tôi!

Trương Dương mở cái túi vải ra, lấy những đồ vật trong túi ra cho Hoàng Trạch xem.

Đầu tiên lấy ra là hơn ba trăm ngán tiền mặt, nhìn thấy số tiền mặt ấy, Hoàng trạch hơi sững sờ, anh ta lập tức hiểu ra, lần này mấy tên du côn này lành ít dữ nhiều.

Ngoài tiền mặt, còn có, điện thoại, máy nhắn tin, tổng cộng giá trị lên đến hơn bốn trăm tệ, nhiều đồ như vậy, lại thêm tội danh cướp bóc xã hội đen, sợ rằng cướp không thành mà bọn chúng đã ăn đủ rồi.

Nhìn những đồ vật trong túi vải của Trương Dương mắt tên đại ca tối sầm lại.

Gã xem như cũng đã hiểu ra, Trương Dương quyết tâm chỉnh đốn bọn chúng, có những đồ này, vu cho chúng tội cướp bóc là quá đủ rồi.

Huống hồ lại có người chứng kiến, ai nhìn thấy số tiền này của Trương Dương, cộng thêm cảnh tượng lúc trước, tất cả đều cho rằng là cướp bóc.

- Bắt lấy tất cả bọn chúng!

Hoàng Trạch vẫy vẫy tay cấp dưới, rất nhiều người thật ra là không thể đi, chỉ còn cách đợi xe cứu thương đến.

Hoàng Trạch là người rõ nhất, những tên này coi như xong đời rồi.

Nếu là người khác, đến lúc đó tìm người hòa giải, bỏ ra ít tiền lấy lí do đánh lộn rồi cho qua không phải là không được, với những chuyện đánh lộn giải quyết vô cùng đơn giản, giam vài ngày, rồi phạt ít tiền là xong.

Nhưng người mà chúng đắc tội là Trương Dương, bây giờ Hoàng Trạch cũng không dám nói đỡ cho chúng.

Sau lưng Trương Dương có đội trưởng Lưu đội cảnh sát hình sự thành phố, vụ án này mà bị cho là cướp bóc, công an thành phố sẽ có quyền nhúng tay vào, đến lúc đó không phải là đồn công an có thể thẩm vấn, kết quả cuối cùng thế nào chỉ có thể xem số của mấy người này.

Những viên công an tiến lên, cẩn thận kiểm tra một chút.

Cuối cùng tất cả đều lắc đầu, những người này đều bị thương không nhẹ, gãy tay gãy chân là nhẹ, có người bị gãy xương nhiều chỗ, thậm chí còn bị nội thương.

Mấy viên cảnh sát đi hỏi những người chứng kiến xung quanh, tìm người lấy khẩu cung, còn một vài người khác gọi xe cứu thương, bảo họ cho thêm vài xe đến, xe cảnh sát của họ không dùng để chở những người này, tất cả đều đưa đến bệnh viện là được.

Vừa mới rồi khỏi đồn công an, Trương Dương lại bị gọi lại.

Lần này hắn cũng là vì đánh người mà bị gọi đến, có điều lại là người bị hại, tiền và điện thoại của hắn tạm thời bị giữ lại đăng ký ,đã là cướp bóc, đây đều là vật chứng, sau khi làm thủ tục mới có thể trả lại Trương Dương.

Việc này đối với Trương Dương không quan trọng, hắn và những tên này vốn đã có thù cũ, lần này tiện thể xử lý gọn gàng tất cả bọn chúng.

Lấy lại khẩu cung một lần nữa, Trương Dương mới rời khỏi đồn công an.

Trong lúc đó, Lưu Hiếu Đường còn gọi một cuộc điện thoại, đặc biệt hỏi thăm sự việc của Trương Dương, việc này anh ta sẽ giải quyết, nhất định sẽ làm Trương Dương vừa ý.

Thái độ của Lưu Hiếu Đương rất tốt, Trương Dương có chút không hiểu, có điều đối phương đang giúp mình, đây là việc tốt.

Lúc ra khỏi đồn công an, là đích thân Hoàng Trạch tiễn hắn đi, lúc này bọn họ không thể để Trương Dương về một mình được, sợ lại xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Hoàng Trạch chỉ cầu cho ông này có thể sớm ròi khỏi vùng của họ một chút, ở địa phận khác không cần biết là việc gì, cũng không có liên quan gì đến họ.

Trong một lúc ngắn ngủi, Trương Dương bỗng trở thành khắc tinh trong mắt Hoàng Trạch.

Trương Dương vừa đi, rất nhiều người ở đồn cảnh sát bắt đầu xôn xao bàn luận, vô cùng kinh ngạc trước sức chiến đấu của Trương Dương.

Tổng cộng mười tám tên du côn, tất cả đều mang vũ khí vây lấy một người, kết quả là tất cả đều bị đánh đổ.

Điều này không nói, tất cả những người bị đánh đều bị thương nặng, điều đáng nói nhất là, Trương Dương đi cùng một người con gái, trong vài phút ngắn ngủi làm ra sự việc như vậy, theo cách nói của người chứng kiến, chỉ nhìn thấy Trương Dương cầm một cây cán lau nhà để xông lên, không bao lâu tất cả bọn chúng đều ngã trên mặt đất.

Sức chiến đấu như vậy, đến cảnh sát đặc nhiệm của họ cũng không thể có được.

Trong đội ngũ cảnh sát, đều có thói quen tôn trọng những người mạnh, bất tri bất giác, tất cả bọn họ đều rất khâm phục Trương Dương.

Đặc biệt là những viên công an đi cùng với Hoàng Trạcch, viên công an định còng tay Trương Dương, lúc này toát cả mồ hôi.

May mà bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ, ngộ nhỡ ông này mà nổi giận, nói không chừng bọn họ cũng sẽ trở thành bộ dạng như mấy tên du côn này.

Tóm lại, lần này Trương Dương thực sự nổi tiếng rồi, đặc biệt là trên dãy phố Vu Hạp này, đoán rằng sau này không ai là không biết tên của hắn.

Phố Vu Hạp là một trong những khu phồn hoa nhất Trường Kinh.

Trương Dương để Hoàng Trạch đưa hai người họ đến nhà hàng, nhà hàng Hàn Quốc vẫn đang mở, nhưng lúc đó đã là 8 giờ tối, lúc đó ăn cơm thì hơi muộn.

Liên tiếp xảy ra chuyện, cũng làm cho hai người họ không còn ngon miệng nữa, chỉ cần ăn qua loa cái gì đó.

Ăn xong, thì cũng trễ giờ phim, kế hoạch xem phim ngày hôm nay tan tành, một lần hẹn hò tốt đẹp lại bị những người này phá hỏng, tức giận trong lòng, Trương Dương không cần nói cũng biết.

Những người đó còn ở cạnh hắn lúc này, hắn sẽ đánh cho thảm hơn.

Về chợ lấy xe, Trương Dương tứcc giận lái xe về, hôm nay Mễ Tuyết cũng bị một phen sợ hãi, đồng thời cũng vui mừng khôn xiết.

- Trương Dương, tại sao anh bỗng nhiên trở lên lợi hại như vậy?

Trên đường về, Mễ Tuyết bỗng nhiên hỏi một câu, thật ra lần trước ở Tiêu Âp cô ấy rất tò mò về điều này.

Hôm nay cô ấy càng chứng thực được rằng Trương Dương lợi hại hơn trước rất nhiều.

Lần trước chỉ có bảy tám người, Trương Dương đã bị đánh cho phải nằm viện, lần này là mười tám người, trong đó còn có những người lần trước, lại bị hắn đánh cho ngã gục, sự thay đỏi này quả thực quá lớn.

Trương Dương hơi giật mình, nghĩ một lát, rồi nói:

- Là thế này, lần trước sau khi bị đánh anh đã tìm ra được điểm then chốt, bỗng chốc biến thành võ lâm cao thủ, em có tin không?

Mễ Tuyết trợn tròn đôi mắt xinh đẹp nhìn Trương Dương, cô ấy không nói gì, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Nhưng biểu hiện trên mặt cô ấy viết rõ ba chữ "Em không tin."

- Được rồi, để anh nói, là vì lần trước bị đánh, làm anh cảm thấy sức khỏe của anh không tốt, anh tự châm cứu cho mình theo phương pháp cổ, kim châm độ huyệt(kim vàng đả thông huyệt đạo) kích thích nội lực, cách kích thích này thực sự đã thành công rồi nên anh trở nên lợi hại hơn trước!

Trương Dương bỏ một tay ở vô lăng ra, xòe ra, nói một cách bất đắc dĩ.

- Thật sao, anh là do kim châm độ huyệt, kích thích nội lực của anh?

Mắt Mễ Tuyết sáng rực lên, gấp gáp hỏi.

Xem dáng điệu của cô ấy, rõ ràng là tin cách nói này của Trương Dương, làm Trương Dương không biết nói gì.

Thật ra hắn nói cũng có chút thực tế, nội lực này của hắn là xuyên thời gian đến từ quá khứ, nói một cách miễn cưỡng là đả thông huyệt đạo đi, nhưng những câu nói về sau đều là nói bừa.

Cái gì là kim châm độ huyệt kích thích nội lực, người có nội công thì may ra có chút hi vọng, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nhưng sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể.

Nếu như kim châm độ huyệt có thể biến thành cao thủ, vậy họ phải vất vả như vậy để rèn luyện người khác làm gì, tìm một vài bác sĩ đông y, ngày ngày đến đả thông huyệt đạo, tạo nên một đội ngũ cao thủ không phải được sao, sức chiến đấu của quân đội quốc gia khẳng định đều là số một.

Mỗi người có thể nhẹ nhàng đánh ngã mười bảy mười tám người, trong quân đội không biết phải rèn luyện bao lâu mới có thể hi vọng làm được, nếu là quân đội bình thường thì rất khó.

- Có thể cho là thế!

Mũi Trương Dương hừ hừ rồi trả lời một câu, nói thật không có ai tin, nói dối lại có người tin, thật sự làm Trương Dương có chút buồn rầu.

Đáng tiếc lằ hắn cũng không thể đính chính, càng giải thích càng phiền phức, hắn lại không thể nói với Mễ Tuyết, anh vốn là một cao thủ võ lâm, trước đây là người khác, giờ linh hồn đầu thai vào cơ thể này.

- Vậy có thể giúp em không?

Mắt Mễ Tuyết sáng lên, ánh mắt đầy kì vọng nhìn Trương Dương.

Bất cứ ai, không phân biệt nam nữ, không có ai không muốn mình trở lên mạnh mẽ hơn.

Hôm nay Mễ Tuyết nhìn thấy Trương Dương đối mặt với nhiều người như vậy, mà cô ấy chỉ có thể để Trương Dương bảo vệ, không những không giúp được mà còn để Trương Dương phân tâm chăm lo cho cô ấy.

Mặc dù Trương Dương đã đánh ngã được tất cả bọn chúng, nhưng Mễ Tuyết không muốn lúc nào Trương Dương cũng phải bảo vệ, cô ấy muốn dùng chính sức của mình để giúp Trương Dương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Việc này sợ rằng không được, trong đó có rất nhiều điều hạn chế, trước hết em là con gái không được, anh cũng phải mạo hiểm mới thành công!

Trương Dương gãi gãi đầu, khẽ khẽ lắc đầu.

Hắn chỉ có thể từ chối Mễ Tuyết, điều này căn bản hắn không làm được.

- Thì ra là như vậy, em hiểu rồi!

Mễ Tuyết vô cùng thất vọng gật đầu, nhìn sắc mặt thất vọng của Mễ Tuyết, Trương Dương có chút không đành lòng, nhưng cố nén lòng lại.

Công pháp gia truyền của nhà hắn có quy định chỉ truyền nam không truyền nữ, nhưng đến Trương Dương thì không nhất thiết phải tuân thủ quy định như thế, nhưng Mễ Tuyết đã qua giai đoạn học tốt nhất rồi, học lúc này, thật sự không có tác dụng gì, Trương Dương chi bằng không nói.

- Trương Dương, nghỉ hè em muốn đi học Taekwondo, tranh thủ học vài chiêu!

Trương Dương vừa thở dài một hơi, Mễ Tuyết lại nói thêm một câu, còn quơ quơ nắm đấm nhỏ, dáng vẻ rất kiên quyết.

Câu nói của cô ấy chút nữa làm Trương Dương đập đầu vào vô lăng, Taekwondo không lợi hại như cô ấy tưởng tượng, hơn nữa nếu tranh thủ nghỉ hè đi khua chân múa tay, căn bản không có tác dụng gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK