Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mễ Chí Quốc vẫn luôn không nói gì, chỉ nhìn tất cả.

Thực ra trong lòng ông ta lúc này lửa giận đang bừng bừng. Cho dù thế nào ông cũng là Phó chủ tịch huyện, là lãnh đạo. Là nhân vật được nhiều người ủng hộ ở Liệt Sơn. Lúc này ông cũng coi như ở vào tình huống hổ xuống đồng bị chó khinh, chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn, thế mà dám lớn tiếng đuổi ông đi

Nếu không phải vừa mới mổ xong, thân thể còn không tiện, thật ra còn định đứng lên cho người này hai cái bạt tai

Còn nữa, ý đồ của bác sĩ này là gì ông hiểu rõ, ông không ngốc, vừa rồi lúc bác sĩ này nhìn Mễ Tuyết, rõ ràng lộ ra ý đồ dục vọng. Ông đã để ý thấy, điều này càng khiến ông tức giận

Bất cứ ai, nhìn thấy người khác có ý đồ với con gái mình, e rằng đều không chấp nhận được

Tuy nhiên lúc này ông cũng không nói gì. Ông đang xem xem, phản ứng của Trương Dương, chuyện này cũng coi như là một khảo nghiệm nho nhỏ với Trương Dương. Hiện tại những việc Trương Dương làm đều khiến ông hài lòng, nên như vậy

Mễ Tuyết đứng cạnh Trương Dương, lúc này trong lòng cô cũng có chút hối hận

Nếu biết bệnh viện tỉnh lại như vậy, còn không bằng tam viện, ít nhất tam viện tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy

Sau khi Kiều Thần quát mắng Tôn Lương, lại có mấy người vội vàng vào phòng bệnh

Mấy người này tuổi tác cũng không nhỏ, sau khi Tôn Lương nhìn thấy một người trong số đó, lập tức tiến lên phía trước

- Cha

Người cha phó viện trưởng của anh ta cũng tới, nhìn thấy cha, Tôn Lương càng ra vẻ

- Viện trưởng, chuyện gì vậy?

Phó viện trưởng Tôn không để ý tới con, vội vã hỏi Kiều Thần một câu, không chỉ Kiều Thần, ngay cả ông ta cũng nhận vài cuộc điện thoại chất vấn, giọng điệu rất nghiêm khắc

Lúc này ông ta còn chưa biết con mình gây họa

- Có thể có chút hiểu lầm, Tôn Lương, rốt cuộc có chuyện gì?

Kiều Thần thản nhiên nói một câu, câu sau nghiêm khắc hơn rất nhiều, trừng mắt với Tôn Lương

- Con…

Tôn Lương lại nói lắp. Phó viện trưởng Tôn biết nhiều hơn con mình, nghe Kiều Thần hỏi như vậy, ông ta lập tức hiểu ra, chuyện này là do con mình gây ra

Khó trách lúc này nó cũng ở đây

- Con ấy à, nói mau có chuyện gì?

Giọng Phó viện trưởng Tôn còn lớn hơn Kiều Thần, Trương Dương không nói gì, chỉ đứng đó nhìn

Bọn Lý Á, Vương Thần thì đều cười lạnh, cho dù Trương Dương không ngăn việc tên này bỏ đi, bọn họ cũng sẽ không để anh ta đi. Mấy người làm ầm lên như vậy, vốn không chỉ là đuổi anh ta đi dễ dàng thế

Hơn nữa người kiêu căng như thế, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp

- Đúng, đúng vậy, số người vào thăm của họ quá nhiều, con liền bảo họ tạm thời rời đi..

Tôn Lương cuối cùng cảm thấy có vấn đề, người cha luôn luôn yêu thương mình giọng điệu nghiêm khắc như vậy, suy nghĩ một hồi, anh ta mới từ từ giải thích

Đương nhiên anh ta sẽ cố gắng trốn tránh, nói bọn Trương Dương nhiều người, không nghe khuyên bảo, còn đe dọa đánh anh ta. Cuối cùng anh ta mới gọi bảo vệ tới đuổi những người này. Nghe anh ta nói vậy, như thể chính anh ta mới bị oan ức

Phó viện trưởng Tôn trong lòng khẽ thở hắt ra, nếu đứa con nói là thật, thì thực sự đây chỉ là hiểu lầm

Cho dù mấy người này không trêu vào được, cũng có thể dễ giải quyết, nhiều nhất thì bảo con xin lỗi, con mình quá khích một chút, mà dù sao cũng là giải quyết việc chung, người trong phòng bệnh này đúng là cũng nhiều.

- Anh nói bậy

Những người khác còn chưa nói, Mễ Tuyết đã tức giận kêu lên. Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến mức này

Rõ ràng bọn họ chưa làm gì, là người này luôn miệng nói phải đuổi họ đi, bây giờ lại đổi trắng thay đen, đổ trách nhiệm lên đầu họ

Ngô Phượng Lan, Trương Đức cũng đều có chút phẫn nộ. Mấy người bọn Long Thành tới muộn một chút, không biết có chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của người này, hiện tại cũng không tin lời anh ta

- Nhìn tôi

Trương Dương đột nhiên mang một nụ cười thần bí trên mặt, khẽ nói một câu

Hắn nói với Tôn Lương, Tôn Lương mất tự nhiên nhìn về phía Trương Dương. Lúc nhìn vào mắt Trương Dương, thân thể anh ta khẽ chấn động, mắt lập tức dại ra

Lúc còn nội kình nhị tầng, Trương Dương sử dụng mê hồn thuật còn có chút chật vật. Muốn đạt tới hiệu quả thôi miên nhất định phải mượn dùng độc châm

Hiện giờ hắn đã đạt đến nội kình tam tầng hậu kỳ, đối phó với một người thường căn bản không cần châm độc, liền có thể trực tiếp khống chế

- Kể lại chuyện vừa rồi một lần, hãy nói thật

Trương Dương thản nhiên nói, Tôn Lương khẽ gật đầu, kể lại chuyện

Lúc này, lời anh ta nói hoàn toàn khác khi nãy. Hôm nay anh ta là bác sĩ trực ban, nghe y tá nói có một bệnh nhân rất kỳ lạ, hôm qua chuyển viện đến, vừa mới phẫu thuật, nhưng thoạt nhìn không giống người mới phẫu thuật xong

Anh ta lại đang không có việc gì làm, cùng đi theo y tá tới xem

Không ngờ tới đây anh ta lại gặp Mễ Tuyết, bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Mễ Tuyết

Sau đó thì đơn giản, để có cơ hội trêu ghẹo, anh ta bắt đầu dùng thủ đoạn đê tiện, cái gì mà đuổi những người khác đi, còn bảo bệnh nhân xảy ra việc ngoài ý muốn, sắp chết, sau đó vừa đe dọa vừa an ủi con gái ông.

Kế hoạch của anh ta rất chu toàn, cũng rất tỉ mỉ, Trương Dương nghe cũng sửng sốt

Bác sĩ này, còn tiểu nhân hơn so với hắn tưởng tượng, người như vậy căn bản không xứng làm bác sĩ

Kiều Thần, còn các bác sĩ cùng đến khác đều ngây người ra, đặc biệt là Kiều Thần, nhìn Tôn Lương không thể tin được

Đây là bác sĩ của bệnh viện họ sao? Chuyện này nghe ra ông cảm thấy rợn người. Anh ta căn bản không phải người, chỉ có thể dùng từ súc sinh để gọi.

- Con, con, điều này không thể, đây không phải sự thật

Tôn Lương mới chỉ nói một nửa, đã bị phó viện trưởng Tôn ngắt lời, còn kêu to

- Để anh ta nói hết.

Trương Dương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn phó viện trưởng liếc mắt một cái, phó viện trưởng Tôn kinh ngạc nhìn Trương Dương, không ngờ yên lặng gật đầu

Ông ta nhìn Trương Dương, trong lòng có một cảm giác không thể phản kháng.

Tôn Lương tiếp tục nói, nói đến mức khiến chủ nhiệm Lý không còn mặt mũi nào nữa, nói đến đoạn gọi bảo vệ, lập tức nói tới Long Thành, còn có việc mấy người đám Kiều Thần đến.

Nói xong, anh ta mới ngậm miệng lại

Trương Dương nhìn anh ta, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí, Kiều Thần lúc này cũng lạnh lùng nhìn Tôn Lương

Còn các vị lãnh đạo khác cùng đến, lúc này đều biết, Tôn Lương lần này xong đời rồi, hiện tại xem ra công việc của anh ta không giữ được, bị mất việc còn là hậu quả nhẹ nhất.

Rất có thể, anh ta còn gặp phiền toái khác

Nghe anh ta nói trôi chảy như vậy, ai cũng có thể nghe ra chắc chắn anh ta không chỉ làm như vậy một lần. Bây giờ còn phải xem phía bệnh nhân có truy cứu không đã, nếu thực sự truy cứu, đòi hết nợ cũ, anh ta có khi còn phải ngồi tù.

Bệnh nhân trong phòng bệnh này, lai lịch cũng không nhỏ, lúc này bọn họ đều hiểu điều này

- Ngại quá, đều là sơ suất của chúng tôi, bệnh viện có phần tử biến chất như vậy, tôi thay mặt bệnh viện xin lỗi mọi ngừời

Tôn Lương nói xong, Kiều Thần không thể không đứng ra tỏ thái độ, ông là viện trưởng, xảy ra chuyện như vậy cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác

Lúc này trong lòng ông cũng có chút buồn bực. Tôn Lương vì sao lại nói như vậy, còn kể tất cả ra. Nếu là cách nói lúc trước của anh ta, ông ta cũng sẽ xin lỗi, nhưng ít ra còn có được chút đạo lý, không giống như lúc này, vô cùng xấu hổ

- Ba

- Súc sinh

Phó viện trưởng Tôn đột nhiên ngẩng đầu, cho con mình một cái tát, hiện tại ông ta vừa đau lòng vừa sợ hãi

- Cha, sao cha đánh con

Tôn Lương tỉnh lại, anh ta bụm mặt, nhìn cha mình không thể tin được. Anh ta chỉ cảm thấy khi nãy mình rất mơ hồ, không ngờ tỉnh lại liền bị cha tát cho một cái, anh ta còn không biết xảy ra chuyện gì

- Đánh mày, tao còn muốn giết mày đấy

Phó viện trưởng Tôn lại giơ tay lên, tuy nhiên lần này bị người khác giữ lại, người bên cạnh còn lắc đầu với ông ta, lúc này không phải lúc giáo huấn con

- Trương, bác sĩ Trương, chuyện này là lỗi của bệnh viện chúng tôi, xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người

Người nói lần này là một chuyên gia lớn tuổi của bệnh viện, cũng là lãnh đạo bệnh viện, ông ta trực tiếp gọi tên Trương Dương

Trương Dương nhìn ông ta một cái, chỉ thản nhiên gật đầu

Người này hắn từng gặp một lần, là lần cha của Triệu cục trưởng nằm viện. Ông ta cũng từng tới, tuy nhiên không nói lời nào, cũng không quen lắm.

Kỳ thật người này vừa tiến lên Trương Dương đã nhận ra, chỉ có điều chuyện lần trước khiến họ có chút xấu hổ, ông ta mới không tới chào hỏi. Lúc này không đứng ra cũng không được, còn không ra mặt tỏ thái độ, thể diện của bệnh viện bọn họ sẽ không còn gì

- Đúng, chúng tôi nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mọi người

Kiều Thần cũng vội vàng nói một câu, Tôn Lương vừa nói như vậy, lần này hoàn toàn là trách nhiệm của bệnh viện bọn họ, còn là trách nhiệm vô cùng lớn

Trong số người của đối phương còn có người ông ta không thể đắc tội được, lúc này ông ta đành phải tỏ thái độ trước đã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Công bằng hay không công bằng không quan trọng. Nhưng tôi hy vọng các ông có thể điều tra người này rõ ràng, xem xem anh ta còn sai phạm gì không…

Trương Dương khẽ nói, chỉ nghe khẩu khí của hắn là biết, hắn định truy cứu đến cùng

- Tốt nhất là điều tra rõ ràng, nếu các người không thể điều tra rõ ràng, vậy chúng tôi sẽ điều tra giúp

Lý Á nói thêm một câu, hiện tại anh ta đã hiểu ý Trương Dương, lập tức đứng ra giúp Trương Dương

Điều tra tới cùng, chính là chỉnh anh ta tới cùng, nếu bệnh viện không tự điều tra, bọn họ sẽ có biện pháp điều tra rõ người này, tóm lại nhất định phải khiến anh ta xong đời.

Lại dám có ý đồ với Mễ Tuyết, lúc này bọn họ cũng đều tức giận.

- Yên tâm, xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng

Kiều Thần chỉ có thể đồng ý trước, bọn họ hiện tại đang ở thế đuối lý, hơn nữa đối phương thế lớn, chỉ có thể người ta nói gì bọn họ liền nghe nấy

Phó viện trưởng Tôn có chút tức giận nhìn con mình, tuy nhiên trong lòng ông ta còn lo lắng hơn

Ông ta cũng nhìn ra đối phương không có ý định buông tha cho con mình. Trong lòng ông ta còn cân nhắc làm sao để đền bù, làm sao để hóa giải mâu thuẫn. Công việc của con chưa tính, trước tiên phải tính chuyện bảo vệ được người đã.

Ông ta đang nghĩ, cửa phòng lại mở ra, ba người đi từ bên ngoài vào, người mở cửa còn rất sửng sốt

- Trương, Trương công tử, có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người vậy?

Sau khi sửng sốt, người này vội vàng đi đến cạnh Trương Dương khẽ hỏi một câu, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa tươi

Hai người theo anh ta vào cũng thoáng sửng sốt, bọn họ cũng đều không ngờ phòng bệnh lại đông người như vậy

Tuy nhiên người kinh hãi nhất vẫn là những người trong phòng bệnh. Kiều Thần, Phó viện trưởng Tôn, còn cả Long Thành, Lý Á đều sững sờ. Ngay cả Mễ Chí Quốc và Trương Đức cũng trợn tròn mắt, nhìn người vừa vào với vẻ không thể tin được

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK