Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hiểu được là tốt rồi, hãy đi theo tôi!

Trương Dương đứng dậy, Diêm Diệp Phi sợ run cả người, trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ của y, Trương Dương có chút dở khóc dở cười, hội trưởng hiệp hội nghiên cứu siêu tự nhiên phải là người từng trải mới đúng, từng nghiên cứu rất nhiều hiện tượng phi tự nhiên không ngờ lá gan lại nhỏ như vậy.

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện, bọn họ đều ngủ cả rồi, hiện tại chỉ có hai người chúng ta còn thức!

Trương Dương bất đắc dĩ nói, những người khác tạm thời sẽ không thức dậy, Trương Dương lại không buồn ngủ, nên bảo Diêm Diệp Phi ra ngoài tâm chuyện.

Thể chất của Qua Ách hiếm thấy, Diêm Diệp Phi vận khí không tốt, nếu lúc nhỏ gặp được người tu luyện, thì hiện tại y nhất định đã thành cao thủ.

Không thể so sánh với mình nhưng so với Long Phong tuyệt đối sẽ mạnh hơn nhiều, rất có thể giờ đã là tam tầng trung kỳ, thậm chí là đại cao thủ hậu kỳ.

Ngũ đại thể chất đều là con cưng của trời, loại thể chất này gặp được nhưng cầu không được, đáng tiếc Diêm Diệp Phi đã chậm trễ.

- Được, đi ra ngoài nói chuyện vậy!

Diêm Diệp Phi gật đầu, nhưng vẫn có vẻ hơi bối rối, bộ dáng của y khiến Trương Dương lắc đầu.

- Tôi sẽ không làm thương tổn tới anh, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào? Sao lại sợ hãi như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ gây bất lợi cho anh?

Trương Dương lại hỏi vì bộ dạng của Diêm Diệp Phi thật chuyện nhìn không ra gì cả.

Cho dù đó là Tô Triển Đào hay Mễ Tuyết, khi bọn họ biết thân phận của người tu luyện thì bộ dạng cũng không giống như Diêm Diệp Phi thế này.

- Trên sách, trên TV đều nói như thế, các anh đều là người không bình thường, nếu vô ý nhìn thấy các anh thì sẽ bị giết để bịt miệng!

Diêm Diệp Phi lẩm bẩm, Trương Dương hơi sững sờ nghe mà lắc đầu.

Trương Dương thật không ngờ y có học vấn như vậy, lại là phó tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nhưng lại bị TV và tiểu thuyết tiêm nhiễm.

Nhưng quả thật lần này Trương Dương đúng là đã sơ sót, Tô Triển Đào và Mễ Tuyết dù sao cũng có quan hệ không giống bình thường với Trương Dương, Diêm Diệp Phi thì lần đầu quen biết Trương Dương, hơn nữa y lại là dân nghiên cứu đồ vật, nghe qua rất nhiều tin đồn, mà nhiều nhất là bị giết để bịt miệng.

- Đều là gạt người cả đấy, cho dù có thấy cũng không việc gì, trừ phi anh gặp người trong ma đạo!

Trương Dương nói một cách từ tốn, kéo Diêm Diệp Phi ra, thêm chút củi vào lửa trại.

Hiện tại đã là tháng năm, nhưng thời tiết trên núi vào buổi tối vẫn còn chút lạnh, lửa trại được đội viên dân phòng dùng để sưởi ấm, vừa rồi các đội viên dân phòng đều té xỉu cả, nếu không thêm lửa chỉ sợ bọn họ sẽ chết vì lạnh.

- Người trong ma đạo là hạng người nào?

Thấy Trương Dương không có ý hại mình, Diêm Diệp Phi lớn gan tiến đến ngồi trước đống lửa trại, cũng thêm củi vào và nhỏ giọng hỏi.

- Cái đó sau này hãy nói, Diêm tiên sinh, tôi hy vọng anh giữ bí mật chuyện ngày hôm nay!

Trương Dương quay đầu nhìn Diêm Diệp Phi nói một cách từ tốn, Diêm Diệp Phi vội vàng gật đầu, cứ như sợ chậm trễ sẽ bị Trương Dương động thủ giết để diệt khẩu.

- Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật!

Sau khi nói xong, trên mặt Diêm Diệp Phi lộ ra vẻ cười khổ, nói:

- Cho dù tôi nói ra thì sẽ có người tin sao, chuyện lần này căn bản không có chứng cớ!

Không có chứng cớ, rất nhiều chuyện cho dù có nói ra thì cũng sẽ không có người tin, bọn họ chỉ nghe và cho rằng đó là chuyện phiếm.

Kỳ thật chuyện thế này xảy ra quá nhiều, có một số ít người quả thật từng gặp một vài chuyện kỳ quái, tỷ như khi ở Hàng Thành, sự xuất hiện của Trương Dương đã bị một số người chứng kiến.

Đáng tiếc bọn họ nói ra không ai tin, rất nhiều người cho rằng bọn họ khoác lác kể chuyện phiếm, cuối cùng việc này trôi vào quên lãng.

Đương nhiên, cũng có một vài người thích khoác lác, kể một vài chuyện rất mơ hồ, còn kể như chuyện xảy ra như thực nên càng khiến cho người khác không thể tin được.

Diêm Diệp Phi tinh thần đã ổn định, y rốt cục cũng tin Trương Dương sẽ không hại mình.

Nếu Trương Dương muốn giết y diệt khẩu, căn bản sẽ không nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, cũng sẽ không kéo y ra ngoài.

Trầm tư một hồi, Diêm Diệp Phi có chút tò mò quay đầu nhìn về phía Trương Dương, nhỏ giọng hỏi:

- Trương tiên sinh, anh mới vừa nói anh là người tu luyện nội kình, có phải anh lợi hại lắm không, có thể bay tới bay lui, hô mưa gọi gió?

- Bay tới bay lui, hô mưa gọi gió?

Trương Dương mở to hai mắt nhìn, có chút bất đắc dĩ:

- Đó là thần tiên, người tu luyện nội kình không lợi hại như vậy, nhưng khi tu luyện tới tầng cao cấp thì khó nói lắm! Nguồn truyện: Truyện FULL

Lúc nói chuyện, Trương Dương liền nghĩ tới chuột ảo Dẫn Long Sơn, và lời đồn về cường nhân ngũ tầng.

Người tu luyện tứ tầng khẳng định sẽ không có khả năng bay tới bay lui, và càng không có khả năng hô mưa gọi gió, nhưng cường nhân ngũ tầng thì sao đây?

Cường nhân ngũ tầng có thể trực tiếp khống chế năng lượng thiên địa, thậm chí ngưng tụ năng lượng để phân thân, giống chuột ảo ngưng tụ thành Cự long bay tới bay lui trên không trung.

Lúc Cự long bay lên, năng lượng thiên địa bọc lấy rất nhiều sương trắng, tất cả đều là hơi nước, nếu muốn hô mưa gọi gió cũng được nữa.

Đương nhiên, phạm vi lớn thì không được nhưng một cơn mưa nhỏ thì là chuyện có thể.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Dương hơi xao động, ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng năng lượng thiên địa bắt đầu ngưng tụ ở đầu ngón tay của hắn.

Rất nhanh, trên đầu ngón tay của hắn liền xuất hiện một luồng sáng, năng lượng thực thể hóa, biến hóa năng lượng là chuyện mà ở ngũ tầng mới có thể làm được, Trương Dương mượn sự trợ giúp của phá Thiên kiếm pháp và hệ thống thánh thủ, hiện tại đã làm được đôi chút.

Ánh mắt của Diêm Diệp Phi mạnh mẽ lên, kinh hãi nhìn ngón tay của Trương Dương.

Suy nghĩ một lúc, Trương Dương chậm rãi khống chế chúng, biến đổi hình dạng của luồng sáng trên tay. Truy Phong, Vô Ảnh và Tia Chớp đều bị hấp dẫn bởi hành động khống chế năng lượng của Trương Dương, tất cả vây quay xem.

Luồng sáng dần thay đổi, nhanh chóng trở thành phiên bản nhỏ của Vô Ảnh.

Vô Ảnh nhìn ngón tay của Trương Dương, thân mình thẳng đứng lên.

- Chít chít chít chít!

Không lâu, Vô Ảnh liền kêu lên, bộ dạng kích động như muốn nói cho Tia Chớp và Truy Phong biết Trương Dương biến ra hình dạng của nó.

Nhìn Vô Ảnh, Trương Dương khẽ mỉm cười, lại thay đổi hình dạng của luồng sáng, lần này thay đổi thành Tia Chớp.

- Xèo xèo!

Giờ đến lượt Tia Chớp kích động, cũng lớn tiếng kêu lên, ngón tay của Trương Dương có hình phiên bản thu nhỏ của Tia Chớp như đang há hốc miệng ra.

Cuối cùng Trương Dương biến luồng sáng thành Truy Phong, riêng Truy Phong còn đưa đầu vào nhìn cẩn thận nữa.

Nhìn xong, hai sừng nhỏ trên trán Truy Phong dựng lên, chỉ biết ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng, tiếng kêu trong nháy mắt truyền đi khắp thôn trấn, tận Dã Nhân Sơn cũng nghe được âm thanh này.

Tất cả động vật nghe được âm thanh này, bất kể là hổ hay là gấu chó, sói đói đều ngoan ngoãn gục tại chỗ, không dám động đậy.

Một tiếng hí của Truy Phong đã mang theo uy nghiêm của linh thú tứ tầng.

- Phù phù!

Diêm Diệp Phi không chịu nổi áp lực, lập tức ngã trên mặt đất, uy thế của Truy Phong không nhằm vào y, nhưng dù sao khoảng cách quá gần, nên khiến tim của y đập nhanh hơn, rốt cuộc không chịu nổi nên ngã lăn trên mặt đất.

Cũng may không nhằm vào y, nếu đúng là nhằm vào y thì uy lực của nó có thể khiến y tan tác.

Lúc Truy Phong kêu lên thì luồng sáng trên tay Trương Dương cũng biến mất, Trương Dương còn thở hắt ra thật mạnh.

Đừng thấy chỉ làm ra một luồng sáng năng lượng, biến ra vài hình dạng khác nhau, nhưng chúng lại tiêu hao không ít nội kình của Trương Dương, thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, tứ tầng vốn không có năng lực biến hóa năng lượng, hắn vượt cấp tất nhiên sẽ phải mệt hơn.

Điều này khiến Trương Dương hiểu ngũ tầng rất hùng mạnh, so với chuột ảo có thể tùy ý phân thân khống chế Cự long, còn công kích và phát ra âm thanh nữa thì hắn kém quá xa.

- Trương tiên sinh, ngựa này...

Diêm Diệp Phi ngã ngay mặt đất, tỏ vẻ vô cùng kinh hãi, hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi. Lần này Truy Phong dọa y không nhẹ.

Trương Dương khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Anh không phải đã đến biên cương, nghe qua truyền thuyết về thần Mã rồi sao. Thần Mã mà bên kia nói đến, nếu tôi đoán không sai thì đó chính là Truy Phong!

- Thần Mã chính là Truy Phong?

Diêm Diệp Phi mở to hai mắt nhìn Trương Dương, sau đó quay đầu lại ngơ ngác nhìn Truy Phong.

Con ngựa trắng không cao, rất đẹp này, dĩ nhiên là thần Mã lúc trước y đi điều tra. Thần Mã ơi, đến nay trên thảo nguyên còn truyền nhau về truyền thuyết thần Mã, một số người còn làm thần bia cho thần Mã.

Y không nghĩ tới mình không ngờ gặp được thần Mã, còn ở rất gần nữa.

- Còn nữa, trăn lớn mà anh nói đó là do tôi cùng một người bạn, còn có Tia Chớp, Vô Ảnh đã giết chết, nơi anh chụp hình chính là nơi chúng tôi chiến đấu!

Trương Dương quay đầu lại nói.

Thân mình Diêm Diệp Phi khẽ run rẩy, quay đầu lại không thể tin được nhìn Trương Dương.

Trương Dương đang nghĩ ngợi phải giải quyết như thế nào chuyện điều tra của Diêm Diệp Phi, nếu y đã thấy được và còn biết rất nhiều thì đành nói cho y biết cả.

Nói rồi thì không cần phải giữ bí mật, y thông minh thì tin rằng sẽ biết nên làm như thế nào, nguy cơ bị tiết lộ đã giải quyết xong.

Thấy Diêm Diệp Phi thế này thì y tuyệt đối sẽ không dám nói ra.

- Chít chít chít chít!

- Xèo xèo!

Tia Chớp và Vô Ảnh nhỏ giọng kêu và nhảy múa trên người Trương Dương.

Hai nhóc này đang nhớ lại chuyện lúc trước đại chiến Kim Quan Mãng.

Truy Phong cũng ngẩng đầu lên, giống như đang nhớ lại lúc trước nó bị ức hiếp, trúng độc, thiếu chút nữa bị Kim Quan Mãng độc chết, nếu không phải gặp được Trương Dương và Tia Chớp thì nó nếu không chết thì cũng rơi vào tay thợ săn.

Bất kể như thế nào thì kết quả sau cùng cũng không ra gì.

- Trăn lớn, là anh giết?

Qua vài phút, Diêm Diệp Phi mới nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.

- Đúng vậy, sau khi giết, tôi bảo Vương Trấn Trường đem trăn lớn đi chôn, không ngờ bị phóng viên phát hiện nên mới gây ra một số chuyện. Tôi xem báo mới đến vì muốn giải quyết chuyện này!

Trương Dương cười, gật đầu nói, toàn bộ đếu nói ra cả, Diêm Diệp Phi coi như đã biết chuyện, nói không chừng còn có thể giúp được chút gì.

- Tôi hiểu, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, còn vài thứ tôi tìm thấy tôi giao cả cho anh, từ giờ bắt đầu tôi sẽ không nói cho bất cứ ai kể cả bà xã của tôi.

Diêm Diệp Phi nói xong, liền về lều mang một bao đồ ra, đem vỏ đạn và lưỡi dao tìm được, còn có cả hình ảnh chụp được giao cho Trương Dương.

Y là người thông minh, biết Trương Dương không muốn để ai biết việc này nên tất nhiên sẽ không giữ lại mấy thứ này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK