Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương Dương, tôi ngưỡng mộ cậu thật đấy, đi làm ở đây thoải mái lắm!

Ra khỏi cổng chính của bệnh viện, Long Thành vừa cười nói với Trương Dương. Lần này y không có ý trêu đùa gì mà là có chút ngưỡng mộ thật lòng.

Ai cũng có lòng hám hư vinh, Long Thành cũng không ngoại lệ. Có ai mà không muốn mình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, có ai không muốn có nhiều mỹ nữ khiến người khác phải kính nể vài phần.

Trương Dương cười nói:

- Được rồi, không thành vấn đề. Dựa vào quan hệ của tôi và viện trưởng thì vẫn có thể thu xếp được một công việc tạm thời ở đây. Anh Thành có thích đến không?

- Công việc tạm thời, Trương Dương cậu thật thú vị đấy. Anh em đến mà xếp cho công việc tạm thời à? Dù thế nào cũng phải là công việc chính thức chứ?

Long Thành miệng há hốc, cuối cùng bất đắc dĩ nói.

- Thế thì anh không hiểu rồi, công việc tạm thời cũng tốt đấy chứ. Thực tập sinh và nhân viên tạm thời có quan hệ gần gũi nhất, sau này có thể qua lại với nhau hàng ngày rồi.

Trương Dương cười to một tiếng, hai người vừa nói vừa cười, trực tiếp đi ra khỏi cổng chính bệnh viện.

Vừa ra cửa, Trương Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại một cái, nhíu chặt mày lại.

- Trương Dương, cậu làm sao vậy?

Long Thành ngạc nhiên hỏi, Trương Dương không ngừng đảo mắt nhìn quét về phía sau như đang tìm thứ gì đó.

- Không có gì, cảm giác hình như có người đi theo đằng sau.

Trương Dương khẽ mỉm cười, lại quay đầu về.

Giây phút vừa nãy, trong lòng của hắn đột nhiên có một loại linh cảm cảnh giác. Hắn thật sự cảm thấy có người theo dõi hắn từ phía sau và đó không phải người bình thường.

Tiếc là khi hắn quay đầu lại thì không nhìn thấy gì cả, điều này cũng làm cho hắn có chút nghi hoặc.

Tuy nhiên Trương Dương cũng không có bỏ qua cảm giác này, hắn lặng lẽ vỗ vỗ Tia Chớp ở trong ngực. Tia Chớp lập tức luồn và đứng lên vai Trương Dương.

Độ trung thành của Tia Chớp vẫn chưa tới 80%, chưa đủ để kết nối tâm linh nhưng những giao tiếp đơn giản thì hoàn toàn có thể.

Đây là hắn muốn Tia Chớp chú ý tình hình phía sau.

Hắn và Long Thành đi về phía trước, Tia Chớp thì lười biếng ghé vào vai Trương Dương, híp mắt lại như đang ngủ.

Không ai biết, đôi mắt bé nhỏ của nó đang cẩn thận quan sát mọi người sau lưng Trương Dương, nhìn xem có thể tìm được phần tử khả nghi như lời Trương Dương nói không.

Khi bọn họ đi rất xa, Long Phong mới ló mình ra từ một lối nhỏ của bệnh viện.

Người của Gia tộc Hiên Viên khi đi ra ngoài không mang họ Hiên Viên mà đều đổi sang họ Long, ý nghĩa là bọn họ là con cháu của rồng- con cháu của Viêm Hoàng.

- Đúng vậy, còn tinh ranh hơn tôi tưởng tượng một chút, giờ mới thú vị đây!

Long Phong cười nhếch khóe miệng, ánh mắt càng trở nên lạnh như băng.

Gã thực sự không muốn làm nhiệm vụ lần này. Gia tộc đột ngột cử gã đến bắt một người, lại là một người trẻ tuổi hơn hắn.

Cho dù người thanh niên này có nội công, gã vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Phải biết rằng, Long Phong là một trong lớp thanh niên trẻ tuổi nhất ở gia tộc Hiên Viên nhưng được xếp vào tốp 3 cao thủ, phía trên chỉ có hai người khác là giỏi hơn gã một chút.

Những người như thế thì đều rất kiêu ngạo. Gã căn bản không muốn thực hiện một nhiệm vụ như vậy.

Tiếc là sự phản kháng của gã không có hiệu quả, người của gia tộc vẫn cử gã đi vì phải đền đáp lại ân tình mà vị trưởng lão từng nợ người ta. Sau khi báo đáp ân tình này thì bọn họ không còn bất kì liên quan nào với Trương gia bé nhỏ kia nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đợi Trương Dương và Long Thành hoàn toàn đi khuất, gã mới từ từ đi ra.

- Trương Dương, gọi xe đi!

Ra khỏi bệnh viện là phố xá phồn hoa, đi được chẳng bao xa, Long Thành liền nhẹ nhàng đề nghị.

Ở Hỗ Hải trong khoảng thời gian này, Trương Dương coi như đã chiếm được cảm tình của mọi người. Nhất là khi hắn ra tay cứu chữa cho Vương Thần, đã khiến tất cả mọi người đều có sự thừa nhận rất lớn đối với hắn.

Đương nhiên, Long Thành bây giờ cũng biết Trương Dương là một cao thủ lợi hại hơn y, trong sự nhìn nhận của y còn có chút tò mò và nể sợ.

- Anh Thành, tôi còn bận chút việc, hay là anh đi trước đi.

Trương Dương lắc lắc đầu nói. Tia Chớp vẫn chưa phát hiện ra điều gì nhưng cảm giác kia của hắn lại càng trở nên mãnh liệt.

Với thực lực của hắn bây giờ thì loại cảm giác này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, Trương Dương biết nhất định là có chuyện, chỉ có điều không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Cho nên lúc này sẽ hắn còn chưa muốn về nhà.

- Đừng, tôi và cậu đi cùng nhau đi, dù thế nào cũng phải đưa cậu về nhà!

Long Thành lắc lắc đầu nói. Y còn muốn đi đến chỗ Trương Dương cho biết nhà, chí ít sau này tìm Trương Dương sẽ dễ dàng hơn. Y rất hiếu kỳ về Trương Dương.

- Chúng ta đừng về nhà vội, anh hãy đi theo tôi!

Suy nghĩ một lát, Trương Dương trực tiếp lắc đầu, dẫn Long Thành đi vào con đường nhỏ bên cạnh.

Có rất nhiều người ở đây, hắn khó có thể xác định rốt cuộc có người theo dõi sau lưng hay không, chờ vào đến đường nhỏ thì có thể biết ngay rồi.

Cho dù hắn không quay đầu lại, cũng có Tia Chớp quan sát giúp hắn. Trương Dương tin rằng nếu thực sự có người theo dõi hắn, nhất định sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Tia Chớp.

Hướng mà Trương Dương đi là một công viên.

Trong công viên có một ngọn đồi nhỏ, trên đồi có một rừng cây, một rừng cây rất lớn.

Xung quanh rừng cây có nhiều người đang đi tản bộ hóng mát. Nhưng ở phía sâu bên trong lại có rất ít người đi. Chỗ này được xây dựng từ ngọn đồi tự nhiên, sâu bên trong còn nhiều chỗ chưa khai thác, đi vào quá sâu có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ có vài đứa trẻ nghịch ngợm, thỉnh thoảng chạy theo nhau vào bên trong thám hiểm.

Trương Dương bây giờ muốn đi đến một nơi ít người. Càng ít người thì càng dễ phát hiện kẻ theo dõi hắn, hơn nữa nơi vắng người cũng sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề.

- Gr rừ, chít chít!

Mới vừa đi tới cửa cổng công viên, Tia Chớp liền vội vàng kêu lên, Tia Chớp đã phát hiện kẻ theo dõi phía sau.

Long Phong ngụy trang rất giỏi, giữ khoảng cách rất xa với Trương Dương, thỉnh thoảng lại thay đổi vị trí. Gã tuyệt đối không thể ngờ được chú nhóc con yêu quí của Trương Dương lại là một linh thú và còn đang giúp hắn điều tra.

Khi Trương Dương quay lưng đi, gã cảm thấy yên tâm hơn một chút.

- Thực sự có người!

Trương Dương thầm cười lạnh trong lòng, chân bước cũng nhanh hơn. Bề ngoài nhìn hắn đi có vẻ rất thong thả nhưng tốc độ đi lại rất nhanh.

Long Thành lúc này đã không theo kịp, đành chạy bước nhỏ. Y cảm thấy có gì không bình thường, rất muốn hỏi là chuyện gì nhưng lại không thốt ra lời vì Trương Dương chưa cho y cơ hội này.

Để Long Thành đi theo, trước đó Trương Dương cũng có chút do dự.

Chỉ là Long Thành rõ ràng không muốn đi, hắn cũng không nên miễn cưỡng đuổi y đi nên đành phải để y đi theo trước vậy.

Dù sao Long Thành cũng có nội công. Hắn cũng biết lần trước cứu chữa cho Vương Thần thì hắn đã bị lộ chuyện hắn có nội công rồi, từ giọng điệu thăm dò của Long Thành mấy ngày nay là có thể phát hiện ra điều đó.

Nếu Long Thành cũng biết thân phận của hắn thì dẫn theo Long Thành cũng không sao.

Nghiêm túc mà nói thì hai người cùng giống nhau.

Điểm quan trọng nhất là bây giờ Trương Dương còn chưa thể xác định, kẻ đi theo sau lưng là theo dõi hắn hay là Long Thành.

Đi theo hắn thì còn dễ nói, nếu chẳng may đi theo Long Thành, dựa vào thực lực của Long Thành căn bản không phải đối thủ của người này.

Có thể theo dõi mình, lại còn không để cho mình phát hiện ra, người này tuyệt đối có được thực lực nhất định.

Trên đồi rất yên tĩnh, Tia Chớp đột nhiên nhảy ra khỏi người Trương Dương, chạy đến mấy cái cây bên cạnh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh ló đầu ra từ túi vải dài, kêu vài tiếng, sau đó lại chui vào.

Tia chớp nhảy ra ngoài, vì nó cảm thấy phía sau có kẻ lạ theo dõi. Đây là nó ẩn nấp trước, sự chuẩn bị cần thiết.

Tia Chớp có được sức chiến đấu nhất định, đặc biệt thời gian gần đây, nó liên tục dùng linh dược nên mạnh hơn so với thời điểm vừa mới gặp được Trương Dương. Nó âm thầm nấp đi tuyệt đối tốt hơn so với ở trên người Trương Dương.

Về phần Vô Ảnh, năng lực lớn nhất của nó là tìm bảo vật, thật ra không có sức chiến đấu gì, nên nó trốn ở trên người Trương Dương là tốt nhất.

- Trương Dương, cậu thế này là làm sao?

Đi sâu vào bên trong rừng cây, Trương Dương cuối cùng cũng dừng lại, còn Long Thành đã có chút thở hổn hển.

Trương Dương bước chân bước không lớn, tốc độ lại rất nhanh, y nhất định phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp, cả một đoạn đường chạy bước nhỏ, cho dù y có thể chất tốt, có nội công thì lúc này sẽ cũng có cảm giác mệt mỏi.

- Anh bạn, nếu đã đến đây rồi, sao không ra mặt đi?

Trương Dương không trả lời của y, mà là quay trở lại nhìn nhìn. Hắn chỉ có thể cảm giác được người kia ở đâu đó chung quanh, nhưng không sao nào xác định vị trí của hắn ta.

Điều này cho thấy người này rất lợi hại, ít nhất công phu ngụy trang rất giỏi, có thể giấu mình như vậy, thực lực bản thân hắn ta nhất cũng sẽ không quá kém.

Long Thành hơi kinh hãi, vội vàng đứng ở bên người Trương Dương, y bây giờ cuối cùng hiểu ra tình hình.

Thực tế là có người đang theo dõi bọn họ, đáng tiếc là y căn bản không một chút cảm giác nào, căn bản không biết phía sau có người đi theo.

Trương Dương vừa nói, vài phút sau, trong rừng cây đều không có bất cứ động tĩnh gì, điều này làm cho Long Thành lại có chút nghi hoặc nhìn Trương Dương.

Nếu chỉ là cảm giác, Trương Dương lúc này chắc cũng sẽ hoài nghi hắn có phải cảm nhận sai rồi hay không. Nhưng hắn đã xác định có người thông qua Tia Chớp. Lúc này hắn biết rất rằng người kia đang ẩn nấp cách đó không xa.

- Giấu đầu lòi đuôi, nhưng mày cũng chỉ bọn chuột nhắt thôi!

Trương Dương cười lạnh một tiếng, lần này nói chuyện rất không khách khí, chửi thẳng kẻ theo dõi hắn là chuột nhắt.

Đây là cách khích tướng, bây giờ Trương Dương không xác định được vị trí của đối phương, cũng chỉ có thể dùng phương pháp này thôi.

- Rất giỏi, thú vị thật, không ngờ cậu có thể phát hiện ra tôi, là cậu cố ý dẫn tôi đến nơi này à, nơi này khá yên tĩnh, rất tuyệt!

Cách đó không xa, vang đến tiếng cười và giọng nói, Long Thành sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, thật sự có người theo dõi bọn họ.

Theo tiếng nói, Trương Dương cũng xác định được vị trí của đối phương. Một thanh niên cao gầy từ một cái cây cách đó không xa đang từ từ đi tới. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kim, trông khá điển trai.

Lát sau, gã này đã đi đến chỗ cách phía trước Trương Dương mười mấy thước và đứng lại ở đó.

Long Phong đứng ở đó, quan sát đánh giá Trương Dương một cách thích thú, Trương Dương cũng đang nhìn gã.

Long Phong có vóc người cao hơn so với Trương Dương, làn da rất trắng, tóc còn rất dài, ngoài ra trên cổ còn mang theo một miếng ngọc bội hình rồng.

Nhìn thấy miếng ngọc bội kia, sắc mặt Long Thành lại biến đổi, lần này y trở nên có chút sợ hãi.

- Anh, anh là người trong nội môn sao?

Long Thành hỏi rất nhỏ, nhìn người đối diện người này, sự sợ hãi trong mắt của y không giảm chút nào, ngược lại càng sợ thêm.

- Anh cũng là người của Long gia, là đệ tử của ai?

Long Phong thản nhiên nhìn y một cái, nhẹ giọng nói.

Ngữ khí của gã rất bình thản, nhưng lại có vẻ rất uy nghiêm của bề trên, Long Thành cắn chặt răng, thời gian dần qua thân thể khom xuống, hạ giọng nói:

- Ngoại môn Long Thiên nhất mạch, đệ tử Long thành đời thứ tư xin chào tiền bối, không biết ngài là vị tiền bối nào trong nội môn!

- Ta là ai cậu không cần quan tâm. Cậu biết ta cũng là người của Long gia là được. Chuyện hôm nay không liên quan đến cậu, cậu hãy đứng sang một bên. Tôi tuân lệnh đến bắt người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK