Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mễ Tuyết ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh chăm chú nhìn Trương Dương.

- Anh phải đi vài ngày, sáng mai đi luôn, đi cùng với bọn anh Thành.

Trương Dương cúi đầu, không dám nhìn Mễ Tuyết. Một Trương Dương đối diện với linh thú khủng khiếp cũng không hề sợ hãi, một Trương Dương bình thường vẫn không biết cúi đầu trước người khác, lúc này lại không dám nhìn vào mắt Mễ Tuyết.

Hắn thực ra cũng hiểu rằng hắn sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Mễ Tuyết.

- Ngày mai đã đi rồi sao?

Mễ Tuyết khẽ nói, giọng nói có vẻ luyến tiếc.

Qua một lúc, Trương Dương mới ngẩng đầu lên, nhìn Mễ Tuyết, nhẹ nhàng nói:

- Đúng vậy, mai đi rồi, xin lỗi em, vốn dĩ lần này anh muốn ở lại cùng em nhưng có việc cấp bách không thể không đi.

- Em hiểu, các anh nhất định có chuyện quan trọng. Anh không cần lo lắng cho em, chỉ cần anh sớm về là được.

Mễ Tuyết cười rất tươi, nhẹ nhàng nói với Trương Dương.

Nhìn Mễ Tuyết cười quả thật rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lo lắng và luyến tiếc của cô đã thể hiện rõ tâm trạng của cô. Cô không muốn Trương Dương lo lắng cho mình nên cố ý nói như thế.

- Mễ Tuyết!

Trương Dương đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mễ Tuyết. Dáng vẻ của cô như vậy mới khiến hắn đau lòng.

Cô đã diễn không đạt, tâm sự thật lòng của cô đã không giấu diếm được Trương Dương.

- Em không sao đâu, thật đấy! Các anh phải đi cùng nhau thì nhất định có chuyện cần làm, em chỉ cần anh sớm quay về là được.

Khi nói câu này, Mễ Tuyết cố gắng khống chế bản thân nhưng tiếc là sức khống chế của cô không đủ mạnh, giọng nói của cô đã hơi run run.

- Lần này anh đi là để cứu người, nhưng em yên tâm, đợi khi xong việc anh sẽ về ngay. Nếu không có việc gì quan trọng khác thì tuyệt đối không đi xa nữa.

Trương Dương nắm chặt tay Mễ Tuyết giống như cam đoan và có vẻ giống như đang hứa với cô.

Giây phút này, Trương Dương chợt có cảm giác hơi đau xót. Thực ra hắn muốn nói với Mễ Tuyết là hắn không đi nữa hoặc là lần này hắn sẽ đưa cô đi cùng.

Nhưng hắn không thể, nếu hắn ở lại vì bận tâm về Mễ Tuyết mà Ngô Chí Quốc chẳng may gặp phải chuyện gì không hay thì bọn Tô Triển Đào có thể sẽ nhìn hắn với con mắt khác.

Điều quan trọng nhất là hắn cũng không tự tha thứ cho mình được.

Dẫn Mễ Tuyết đi theo cùng là điều càng không thể, Nam Cương là nơi vô cùng nguy hiểm. Hắn thà rằng để Mễ Tuyết chịu khổ sở vài ngày vì tương tư hắn còn hơn là đưa cô đến nơi nguy hiểm.

Lúc này , hắn đành để mình tiếp tục đau lòng.

- Ngay mai đã đi rồi, vậy hôm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, đã mấy ngày nay anh không được ăn đồ ăn do chính tay em nấu rồi.

Mễ Tuyết đột nhiên rút tay ra khỏi tay Trương Dương, bắt đầu gắp thức ăn vào bát của hắn. Lúc này cô đã tươi cười trở lại.

Trương Dương lặng lẽ gật đầu, Mễ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, hai người cùng nhau ăn cơm.

Thức ăn mà Mễ Tuyết gắp cho, Trương Dương đều ăn hết sạch. Thức ăn mà Trương Dương gắp cho, Mễ Tuyết cũng ăn gần hết.

Chỉ có điều là cơm trong bát của hai người thì gần như đều còn nguyên, họ chỉ ăn đồ ăn mà đối phương gắp cho.

Giây phút này, tâm tư hai người đều không để ở việc ăn uống.

Ăn cơm xong, buông bát buông đũa để ở trên bàn, Mễ Tuyết chủ động kéo Trương Dương cùng ngồi ngắm sao.

Hôm nay sao rất đẹp nhưng trời đêm hơi lạnh thật sự không phải là thời gian tốt để ngắm sao.

Mễ Tuyết nằm trong lòng Trương Dương, đếm những ngôi sao nhỏ bé ít ỏi trên bầu trời. Cô còn cười nói rằng hôm nay có ít sao quá, bao nhiêu ngôi sao đã đếm hết cả rồi, đến ngày mai thì có thể đếm lại được.

Đếm sao xong, Mễ Tuyết còn kể chuyện cô hồi nhỏ, nói mãi nói mãi rồi không biết đã ngủ trong lòng Trương Dương tự lúc nào.

Cô ngủ nhanh như vậy thực ra là vì tiểu xảo của Trương Dương. Hắn đã ấn vào huyệt ngủ mấy lần giúp cô dễ ngủ hơn.

Bế Mễ Tuyết về phòng, đặt cô xuống giường cẩn thận, Trương Dương mới đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm này, khi Mễ Tuyết tỉnh dậy thì Trương Dương đã không còn ở nhà nữa, trên bàn ăn là đồ ăn nóng hổi cùng với mẩu giấy nhắn của Trương Dương.

Trương Dương sợ đối diện với ánh mắt của Mễ Tuyết nên đã đi trước. Nhìn hàng chữ Trương Dương để lại, Mễ Tuyết không cầm được nước mắt trào ra.

Trên xe Hummer, Long Phong thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Dương một cái.

Hôm nay tâm trạng của Trương Dương rất xấu, hình như có tâm sự khiến Long Phong rất tò mò nhưng anh ta cũng không hỏi.

Lần này đi Nam Cương, bọn họ lái tất cả hai chiếc xe, Long Phong lái chiếc Hummer, chiếc Land Rover kia do Long Thành lái.

Long Thành đã chuẩn bị xong, đồng thời đã đi đón Ngô Chí Quốc, trên xe của Long Thành còn có Khúc Mĩ Lan bị Trương Dương phong bế nội công.

Khúc Mĩ Lan trông khá xinh đẹp, song trên mặt luôn có vẻ lo lắng. Cô ta không biết khi mình và những người này trở về sư môn thì sư phụ của cô ta có trách mắng cô ta không.

Đồng thời trong lòng cô ta cũng muốn dẫn những người này đi, mượn tay sư phụ để đập bẹp cách nghĩ của bọn họ.

Bản thân cô ta không đánh lại những người này nhưng cô ta tin rằng sư phụ cô ta nhất định có thể. Trong lòng cô ta, sư phụ là người không có chuyện gì là không làm được.

Nam Cương nằm ở phía Tây Nam Trường Kinh, đi từ Trường Kinh hướng thẳng về phía tây có rất nhiều đường cao tốc, hai chiếc xe thoả sức lướt gió nhanh như bay trên đường cao tốc.

Tốc độ xe của bọn họ rất nhanh vì bọn họ muốn sớm đên Nam Cương. Dù sao thì Ngô Chí Quốc cũng không chống đỡ chất độc được lâu, bây giờ anh ta đã toát mồ hôi càng lúc càng nhiều, mới một ngày mà đã thay quần áo mấy lần.

Càng toát nhiều mồ hôi thì anh ta uống nước càng khoẻ, nhưng như thế anh ta vẫn cảm thấy không ổn, miệng vẫn khô không khốc.

Chiếc Hummey đi được hơn nửa ngày, đến chiều, bọn họ đã đến gần Nam Cương, nói chính xác hơn là đã đến gần ranh giới của Nam Cương.

Đến đây đã không còn là đường cao tốc nữa mà là đường núi, đoạn đường tiếp theo không còn dễ đi nữa.

Sau đi đổ đầy xăng cho xe, bọn họ lại tiếp tục xuất phát. Đường núi trước mặt rất khó đi, có nhiều nơi là vách núi cheo leo, Trương Dương đổi tay lái cho Long Phong vì hắn có nhiều kinh nghiệm lái xe đường núi hơn Long Phong.

Sau khi đổi vị trí, tay Trương Dương vô tình chạm vào Long Phong, mặt lập tức có vẻ ngạc nhiên.

- Anh cũng đột phá rồi, đột phá khi nào vậy?

Vừa mới bỏ tay ra, Trương Dương đã cảm nhận được nội công của Long Phong, rõ ràng nội công của anh ta đã tiến bộ hơn trước nhiều. Nội công của Long Phong bây giờ đã là kì sau của tầng thứ hai.

- Mới hôm qua, công hiệu viên Tinh Huyết đan của cậu đưa lần này tốt vô cùng, tôi không ngờ đã đột phá ngay được.

Long Phong mỉm cười nói, chuyện nội công đột phá anh ta muốn sớm nói cho Trương Dương biết, để hắn chia vui cùng nhưng chưa có cơ hội.

Bây giờ Trương Dương chủ động hỏi thì anh ta liền nói ra.

- Tác dụng của viên Tinh Huyết đan càng mạnh hơn với cậu nhỉ?

Long Phong hỏi.

Trương Dương khẽ gật đầu,

Máu của linh vượn hơn năm trăm năm tuổi, công hiệu cũng cao hơn của những linh thú khác.

Hơn nữa lại là do linh vượn chủ động hiến máu nên tác dụng máu của nó được phát huy ở mức cao nhất, loại Tinh Huyết đan này hiệu quả cao hơn hẳn các loại Tinh Huyết đan được bào chế từ linh thú khác.

Nội công ở tầng thứ ba của Trương Dương có thể đột phá được thì càng không phải nói nội công tu luyện ở tầng thứ hai của Long Phong.

- Cậu vừa nói là cũng, lẽ nào cậu cũng đột phá rồi?

Long Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Lúc này anh ta vừa nghĩ lại lời nói lúc nãy của Trương Dương.

Trương Dương cười cười, khẽ gật đầu.

Hắn bây giờ đã có nội công tầng thứ ba, đã mạnh hơn trước rất nhiều. Long Phong chẳng qua mới chỉ là nội công tầng thứ hai, cũng có tiến bộ so với lúc trước nhưng thực lực hai người đều tiến bộ vượt bậc. Trương Dương càng tự tin nhiều hơn về lần đi Nam Cương này.

Ngoài ra hắn còn có Tia Chớp và Vô Ảnh nữa.

Hai nhóc tỳ này đã ăn Tinh Huyết đan, nhất định có lợi ích hỗ trợ nhất định đối với bọn hắn, nhất là Tia Chớp, không biết sức mạnh chiến đấu của nó đã tiến bộ nhiều đến thế nào rồi.

Sức chiến đấu của Tia Chớp tăng lên cũng đồng nghĩa với sức mạnh của bọn hắn được gia tăng, chỉ cần không phải là cao thủ nội công ở đẳng cấp phát tiết ra ngoài thì dù có là kẻ nào đến đây, Trương Dương đều có đủ tự tin quyết đấu với hắn ta.

Nhìn thấy Trương Dương gật đâu, ánh mắt Long Phong trở nên có chút phức tạp.

Trương Dương thật sự đột phá rồi, đột phá nội công tầng thứ ba khó đến mức nào thì Long Phong biết rất rõ.

Trương Dương có linh dược, có thể nhanh chóng đột phá, nhưng khoảng cách thời gian mới được có mấy ngày chứ? Điều quan trọng nhất là năm nay Trương Dương mới chỉ có hai mươi tuổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trong gia tộc của anh ta, trước bốn mươi tuổi có thể đạt đến nội công tầng thứ ba đã được coi là thiên tài rồi, nếu chỉ mới ba mươi tuổi đã đạt được nội công tầng thứ ba thì đó chính là thiên tài siêu việt mà cả gia tộc bồi dưỡng được, trăm năm may ra mới gặp được một lần như thế.

Trương Dương hai mươi tuổi mà đã đạt được thành tựu này, thật sự đã quá sức tưởng tượng của anh ta.

Trong đầu của Long Phong đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Trương Dương hai mươi tuổi mà đã đạt được nội công tầng thứ ba, cùng lắm đến hai mươi lăm tuổi sẽ đạt được nội công kì sau tầng thứ ba. Trong tay Trương Dương có nhiều linh dược như vậy, có thể chưa đến hai mươi lăm tuổi đã đạt được trình độ này rồi.

Nếu tính như vậy thì trước ba mươi tuổi, Trương Dương có thể đạt đến ranh giới giữa nội công tầng thứ ba và tầng thứ tư.

Trương Dương còn có hoa Thánh nữ trong tay, có thể bào chế linh dược hỗ trợ đắc lực cho quá trình đột phá nội công. Điều này đồng nghĩa với việc trước ba mươi tuổi, Trương Dương càng có thể đạt được nội công tầng thứ tư mà không gặp bất kì trở ngại nào, trở thành cao thủ nội công tuyệt đỉnh.

Ba mươi tuổi đã đạt được nội công tầng thứ tư, tiến độ này của Trương Dương thật hiếm có, tự cổ chí kim đến nay không có được mấy người.

Nếu như vậy thật thì tên tuổi của Trương Dương nhất định sẽ được lưu truyền muôn thưở. Nếu như vậy thì việc anh ta làm vệ sĩ cho Trương Dương không phải chuyện gì mất mặt mà ngược lại, chính là một niềm tự hào lớn.

- Tinh tinh tinh!

Đang cẩn thận lái xe trên đường núi thì điện thoại của Trương Dương chợt reo lên.

Là điện thoại của Long Thành gọi đến, lần này bọn hắn đi làm hai xe nhưng không dùng bộ đàm mà dọc đường đi đều dùng điện thoại để liên hệ.

Tình trạng của Ngô Chí Quốc không được tố, vừa nãy anh ta đã bị hôn mê rồi. Long Thành vội vã điện thoại cho Trương Dương để hắn đến xem tình hình thế nào.

Dừng xe, Trương Dương và Long Phong lập tức đi đến chiếc xe phía sau. Long Thành ôm bế Ngô Chí Quốc đặt nằm ở đó, mặt Ngô Chí Quốc đầm đìa mồ hôi, môi vừa trắng bệch ra vừa khô nứt nẻ.

Đứng ở một bên, Khúc Mĩ Lan đang cẩn thận quan sát bọn hắn.

Ngô Chí Quốc trở nên như vậy, có thể nói tất cả đều tại cô ta mà ra. Cô ta rất lo lắng mấy người này sẽ vì tình trạng của Ngô Chí Quốc mà trút giận lên cô ta để cô ta nếm mùi đau khổ.

Cô ta hiểu rất rõ rằng những người này tuyệt đối không vì cô ta là phụ nữ mà nương tay.

Bắt mạch cho Ngô Chí Quốc, lông mày Trương Dương đột nhiên giật giật vài cái.

Chất độc đã phát tác trước thời gian mà hắn dự đoán. Theo tình hình trước mắt thì Ngô Chí Quốc nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một ngày, không phải là bốn hay năm ngày mà hắn đã dự đoán trước đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK