Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhiều người đều nhìn về phía Hoàng Tĩnh.

Chuyện đại học Trường Kinh có một sinh viên rất lợi hại, phụ trách một đề tài đứng đầu thế giới đã truyền khắp các đại học, rất nhiều người đều vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Chuyện này mọi người đều biết, nhưng quyền sở hữu đề tài rút cục thuộc về ai, còn rất nhiều người không rõ. Dù sao lần trước cũng chỉ là hoạt động giao lưu có ít trường tham gia.

- Không phải đề tài của đại học Trường Kinh?

- Tôi đã nói mà, đề tài như vậy sao có thể thuộc về trường, lại còn là đại học Trường Kinh.

- Kim Lăng và Trường Kinh không hòa hợp, nghe nói lần trước đã làm trò rất vui, lần này lại có trò vui để xem rồi.

Đại biểu của hầu hết các trường ở bên dưới đài đang nhỏ giọng bàn luận, có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có người thuần túy chỉ muốn xem trò, có người còn lén hô cố lên, chỉ mong người của Kim Lăng và Trường Kinh đánh nhau.

Không chỉ dưới đài, ngay cả các lãnh đạo trên đài lúc này cũng đang bàn luận.

Lời nói của Uông Kim Huy cũng ngoài dự liệu của bọn họ. Hoạt động lần trước họ đều không tham gia, chỉ là nghe nói chuyện của Trương Dương, một đề tài được trung khoa viện đặc biệt thông qua, chuyện này đối với họ cũng hiếm.

Cho nên bọn họ mới trao cho Trường Kinh giải thưởng công nghệ cao nhất. Hiện tại đề tài không thuộc về Trường Kinh, vậy khác nào họ làm náo loạn Ô Long.

Uông Kim Huy có chút đắc ý nhìn Chu Đạo Kỳ, ông ta chờ cơ hội này đã lâu.

Ông ta biết rõ, gây rối ngay tại chỗ như này sẽ khiến ban giám khảo không vui, nhưng hiện tại ông ta không lo được nhiều như vậy, chỉ cần có thể khiến đại học Trường Kinh mất mặt là được. Lãnh đạo nhiều nhất cũng chỉ không vui, bọn họ cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của mình, điều ông ta muốn làm là trả thù.

Hội giao lưu lần trước, đại học Kim Lăng xem như hoàn toàn bại, ông ta nhớ rõ mình mất mặt như nào, hiện tại ông ta cũng muốn Chu Đạo Kỳ nếm thử mùi vị.

- Đề tài không thuộc về trường chúng tôi, nhưng ông cũng biết, trong tổ nghiên cứu có sáu sinh viên của chúng tôi, chiếm gần một nửa. Hơn nữa người phụ trách là sinh viên Trương Dương của trường chúng tôi.

Chu Đạo Kỳ đứng trên đài, sắc mặt tím vì giận, nhưng không thể không giải thích.

- Bất luận các ông có bao nhiêu sinh viên, đề tài không thuộc về các ông, kể cả cả tổ nghiên cứu là người của các ông cũng vô dụng, nói trắng ra các ông làm công cho người ta.

Uông Kim Huy lớn tiếng nói, lời này rất không khách khí.

Từ đó có thể thấy, sự mẫu thuẫn giữa hai trường rất sâu sắc. Uông Kim Huy nói đại học Trường Kinh làm công trước mặt mọi người, điều này có vẻ rất không khách sáo.

- Ông, ông nói cái gì?

Chu Đạo Kỳ giận run người, Uông Kim Huy cười ha hả, không để ý, nói với những người trên đài:

- Các vị lãnh đạo, tôi chỉ là đưa ra ý kiến của mình. Cá nhân tôi cho rằng giải thưởng này đại học Trường Kinh không xứng đáng được nhận, nhưng tôi vẫn tôn trọng kết quả cuối cùng.

Uông Kim Huy nói xong liền ngồi xuống.

Ông ta nói tôn trọng kết quả cuối cùng, ý chính là không phản đối đại học Trường Kinh nhận giải thưởng kia. Tuy nhiên bị bọn họ gây chuyện như vậy, cho dù Chu Đạo Kỳ mặt dày nhận giải, thì cũng khiến nó thành cái giải xấu hổ nhất.

Ai cũng sẽ cho rằng, bọn họ chỉ là nhận giải hão.

Nếu thật như vậy, chẳng bằng đừng nhận giải còn hơn.

Lúc này Chu Đạo Kỳ đứng trên đài, nhìn chiếc cúp kia, nhận không được, không nhận cũng không được, mặt ông giận đỏ bừng. Bây giờ trên mặt đất mà có cái hố, ông nhất định sẽ chui vào.

Điều Uông Kim Huy muốn chính là như vậy. Chu Đạo Kỳ càng bẽ mặt, ông ta càng vui.

Lúc ngồi xuống, miệng ông ta còn nhếch cười, giống như thắng trận.

Các giáo sư của một số trường khác cũng bắt đầu lên tiếng, nghi ngờ sự công bằng của giải thưởng này. Những giải thưởng bình thường thuần túy chỉ là giải an ủi, không ai để ý. Còn giải thưởng có chất lượng cao như này mới là đối tượng tranh giành của họ.

Đặc biệt là những trường có thành tích tương đối, lại bị Trường Kinh vượt mặt.

Nếu như có thể hủy bỏ giải thưởng dành cho đại học Trường Kinh này, vậy họ sẽ có cơ hội rất lớn, chuyện có lợi đối với mình, chẳng ai không ra sức thực hiện cả.

Cũng có vài người không thuận mắt với đại học Trường Kinh, hoặc quan hệ không tốt, lúc này đều đang kêu lên.

Nhất thời, toàn bộ phòng hội nghị trở nên rất náo nhiệt. Nghe tiếng nghị luận của mấy người này, sắc mặt Chu Đạo Kỳ càng đỏ lên. Nếu không phải ông cố gắng kiềm chế bản thân, lúc này đã xông thẳng ra cửa rồi.

Mất mặt, ông chưa từng mất mặt trước mọi người như này.

Lần này, trong lòng ông càng thêm oán giận Uông Kim Huy. Tuy nhiên hai người vốn là kẻ thù, dù ông oán hận thế nào đối phương cũng không để ý. Ngược lại, ông càng hận, đối phương càng vui.

- Tôi có thể nói một câu không.

Một giọng nói rất trẻ vang lên. Thanh âm không lớn, nhưng ai cũng nghe rõ. Sau khi nghe thấy tiếng nói này, bọn họ đều đồng loạt dừng nói chuyện, phòng họp yên lặng như tờ.

Trương Dương đứng lên, từ từ đi ra, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

- Đề tài về bệnh hen suyễn đúng là không thuộc về trường chúng tôi. Đó là đề tài do tam viện Trường Kinh báo cáo. Hiện tại tổ nghiên cứu cũng đặt tại tam viện.

Trương Dương vừa đi ra vừa nói. Hắn là sinh viên duy nhất tham dự hoạt động lần này. Đại học Trường Kinh để sinh viên tham dự hoạt động bình xết giữa các trường đại học như vậy, cũng coi như lập ra một tiền lệ.

Trước kia cũng không phải không có sinh viên tới, lần này cũng có vài học sinh đi cùng, nhưng thân phận của họ đều là đi theo, không có ai là đại biểu.

Trương Dương là đại biểu chân chính tới tham dự hoạt động này.

Hắn vừa nói vậy, tiếng nghị luận lại vang lên. Như vậy khác nào Trương Dương thừa nhận chuyện Uông Kim Huy nói. Cho dù đề tài có tốt như nào, cũng không có quan hệ gì tới đại học Trường Kinh.

Uông Kim Huy nói không sai, đề tài không thuộc về bọn họ, toàn bộ thành viên tổ nghiên cứu là người của họ thì cũng vô dụng, nhiều nhất cũng chỉ là làm công.

Ý của từ làm công chính là, người được hưởng thành tích, hưởng vinh quang đều chỉ là chủ, bọn họ chẳng có lợi lộc gì, tối đa cũng chỉ được cái giải thưởng an ủi thôi.

Trương Dương chậm rãi nói, lúc nói xong, đã đi lên tới trên đài.

Chu Đạo Kỳ hơi giật mình nhìn hắn. Không rõ vì sao hắn lại lên đây, lúc này là lúc xấu hổ nhất, Trương Dương lên có nghĩa sẽ phải chịu xấu hổ cùng ông.

Ông còn đang nghĩ, nếu biết sớm mấy ngày là giải thưởng này có được do nguyên nhân đó, ông cũng có thể từ chối nó.

Đáng tiếc ông biết quá muộn, vui quá mà quên mất điểm này, lúc này rốt cuộc ông hiểu ra, Uông Kim Huy chính là sớm biết sơ hở này, đợi đến hôm nay giáng cho ông một đòn chí mạng.

- Viện trưởng Chu, sao thầy còn không nhận cúp đi, đây là giải thưởng của chúng ta.

Trương Dương mỉm cười nhìn Chu Đạo Kỳ, còn chỉ tay vào chiếc cúp.

Lúc trước Uông Kim Huy lên tiếng rất đúng lúc, vừa hay ngắt quãng việc nhận cúp. Ông ta muốn Chu Đạo Kỳ phải bẽ mặt.

- Cái này…

Chu Đạo Kỳ lúng túng, ông muốn nói chiếc cúp cũng không phải chân chính thuộc về họ, nếu nhận thì sẽ càng mất mặt.

Đáng tiếc người hỏi câu này là Trương Dương, ông không biết nói sao, chỉ đứng đó.

Trương Dương nhìn ông, lại nhẹ nhàng cười, trực tiếp đi tới trước bàn, nói với lãnh đạo trao giải:

- Chào ông, tôi cũng là đại biểu của đại học Trường Kinh, cúp này tôi có thể nhận được không?

Vị lãnh đạo kia chức cũng to, lúc trao giải bì ngắt quãng nên không vui. Ông ta tức Uông Kim Huy, nhưng càng giận Chu Đạo Kì hơn.

Ông ta không quản việc Chu Đạo Kỳ có tư cách nhận giải thưởng này không. Ông đã trao rồi, thì phải nhận, nếu không chính là không nể mặt ông.

Lúc này ông cũng đang khó chịu, không biết làm sao hạ đài, lời nói của Trương Dương vừa đúng lúc cho ông ta một lối thoát.

- Đã là đại biểu, đương nhiên không thành vấn đề.

Lãnh đạo gật đầu, bất kể đại học Trường Kinh cử ai lĩnh thưởng, cũng mặc kệ là giáo sư hay sinh viên, chỉ cần có thân phận đại biểu là được.

Trương Dương là đại biểu sinh viên duy nhất trong hoạt động lần này, ai cũng biết thân phận của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Cám ơn ông.

Trương Dương nhận cúp này, trực tiếp giơ lên một chút.

Người ở dưới đài nhìn hắn, lại bắt đầu bàn luận, rất nhiều người còn âm thầm gật đầu.

Chu Đạo Kỳ không thích hợp nhận chiếc cúp này, nhưng Trương Dương lại rất được. Cho dù hắn nhận cúp cũng không ai có thể cười hắn. Đại học Trường Kinh có thể lấy được cúp này, nguyên nhân chủ yếu là do đề tài mà hắn phụ trách kia.

Cho dù đề tài thuộc sở hữu của ai, sự thực hắn vẫn là người chịu trách nhiệm, cũng là người nghiên cứu chân chính của đề tài này.

Nhiều người lúc này đều cho rằng, Trương Dương đứng ra nhận thưởng, chính là làm giảm đi sự bẽ bàng của đại học Trường Kinh, thậm chí ngay cả Chu Đạo Kỳ cũng nghĩ vậy.

- Tôi nói với mọi người, cúp này, đại học Trường Kinh hoàn toàn có tư cách nhận, cũng chân chính thuộc về đại học Trường Kinh chúng tôi.

Trương Dương giơ cúp, đột nhiên nói một câu.

Tiếng bàn luận bên dưới ngừng lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Trương Dương, hắn lĩnh thưởng mọi người không nói gì, nhưng nói đại học Trường Kinh có tư cách, đây thuần tùy là lừa mình dối người.

Sự tình đã được phơi bày ra ánh sáng, tất cả mọi người đều biết, là vì ban giám khảo không tìm hiểu tình hình, mới trao nhầm giải thưởng lớn cho đại học Trường Kinh. Nếu ban giám khảo biết, đại học Trường Kinh tuyệt đối không có tư cách này.

Nhìn bộ dạng mọi người dưới đài, Trương Dương lại cười nói:

- Đề tài bệnh hen suyễn không thuộc về đại học Trường Kinh, tuy nhiên bản thân đại học Trường Kinh đang nghiên cứu hai đề tài cách loại trừ biến dị và phương pháp điều trị bệnh đột biến do đơn gien gây ra, đã có tiến triển rất lớn. Sắp tới sẽ đăng kí đề tài, với tiến độ hiện nay, tôi tin tưởng hai đề tài này nhất định sẽ có thể báo cáo được, tôi tin trong hai đề tài này, cho dù là đề tài nào cũng đều giúp đại học Trường Kinh chúng tôi có đủ tư cách nhận giải thưởng này.

Trương Dương từ từ nói, nói xong lại cầm cúp giơ lên.

Loại bỏ biến dị, đột biến do đơn gien gây ra, đây đều là hai đề tài nghiên cứu vô cùng phức tạp, hơn nữa còn rất cao cấp. Đừng nói sinh viên, ngay cả giáo sư cũng không chắc sẽ nghiên cứu được gì.

Hai đề tài này, nếu thực sự có thành quả lên báo, cho dù không được trung khoa viện trả lời, cũng tất sẽ được bộ Y tế hoặc một số bộ ngành nghiên cứu khác ủng hộ. Hiện nay về đề tài này Trung Quốc còn rất yếu, cần có sự tiến triển cấp bách.

Nếu đại học Trường Kinh thực sự có hai đề tài nghiên cứu này, cho dù không được trả lời, chỉ cần có thành quả nhất định, giải thưởng công nghệ cao đúng là nên thuộc về họ, thật sự thuộc về họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK