Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương đứng đậy, trên mặt vẫn mang thần sắc đau đớn, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với trước

Cơ thể Trương Dương mạnh hơn nhiều so với cường giả cùng cấp bậc, đều này khiến hắn đối diện với sự phá hoại sức sống của phệ hồn cũng có khả năng chống cự mạnh hơn với những cường giả tầng bốn sơ kỳ khác.

Đổi lại người khác, lúc này đã bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.

Sức sống là một tồn tại vô hình vô ảnh, cũng là tập hợp của tinh khí thần toàn thân, tương đương với linh hồn bình thường, thử nghĩ đi, linh hồn bị cắn một miếng thì cảm giác như thế nào?

Sự đau đớn này thậm chí còn mãnh liệt hơn bị ngàn vạn con kiến đốt trong tim.

- Lão gia tử, phệ hồn này quả thực lợi hại, ngài không thể mạo hiểm lần này, ngài chỉ cần ở xa giúp con là được rồi, con sẽ đấu với hắn, hắn bị thương nặng rồi, chắc chắn trốn không thoát đâu!

Trương Dương cười nói, hắn là nghé con mới đẻ, nhưng không có nghĩa là không hiểu sự đáng sợ của phệ hồn.

Líc trước hắn liều mạng với Hô Diên Phong, thậm chí không tiếc lưỡng bại câu thương, cũng không hoàn toàn là lỗ mãng, hắn cũng có nguyên nhân của riêng mình.

Nguyên nhân của hắn rất đơn giản, đó là nhất định phải bảo vệ Trương Bình Lỗ, tương lai cũng mình có huy hoàng, đó cũng là tương lai, hiện tại Trương Bình Lỗ rất quan trọng với Trương Dương, hắn phải bảo đảm cho hiện tại.

Không có thủ hộ giả, e là sẽ nhiều người dòm ngó Trương gia, người đỏ mắt vì thuật phối dược của Trương gia không ít.

Vì Trương gia, cũng vì mình, cho nên Trương Dương mới đi đánh bừa, ít nhất hắn trúng phệ hồn còn có thể tăng thực lực lên, Trương Bình Lỗ mà trúng thì cái giá phải trả lớn hơn một chút, cả Trương gia nói không chừng phải thật sự ẩn trốn.

- Dương Dương?

Trương Bình Lỗ sống lâu như vậy, sớm đã thành tinh. Rất nhanh chóng đã nhìn thấy suy nghĩ và mục đích của Trương Dương.

Lúc này ông cụ hiểu, Trương Dương liều mạng lưỡng bại câu thương chỉ là vì bảo vệ ông, bảo vệ ông nghĩa là bảo vệ cả Trương gia.

Điều này khiến lòng ông cụ rất phức tạp, trong lòng ông cụ muốn mắng Trương Dương mấy câu nhưng không thành lời, trong lòng ông cụ địa vị của Trương Dương vượt xa mình rất nhiều, Trương Dương mới là người quan trọng của Trương gia.

Nhưng dù nói thế nào thì Trương Dương cũng đều vì ông, lúc này nếu trách Trương Dương thì quá không biết điều rồi.

Huống hồ, việc đã xảy ra rồi, nói mấy thứ này cũng vô ích.

- Được!

Một lúc sau, Trương Bình Lỗ mới gật đầu, trong lòng ông vẫn đau đớn như cũ. Trương Dương trúng phệ hồn, đối với ông cụ mà nói đồng nghĩa với cắt đứt hy vọng về một tương lai huy hoàng của Trương gia.

Cái này so với việc ông bị giết còn khó chịu hơn, lúc này ông đã cảm thấy hối hận vì cả nhà đến báo thù Hô Diên gia.

Nếu không trả thù, sẽ không ép Hô Diên Phong phải dùng phệ hồn, càng không để cho Trương Dương phải trúng phệ hồn, thậm chí đánh mất hy vọng lên cấp, không thể thăng cấp nữa, làm sao có thể đột phá đến tầng năm chứ.

Tầng năm, lần tới Trương gia có hy vọng thế này, không biết là phải đợi đến lúc nào.

Đáng tiếc tất cả đều đã muộn rồi. Trương Bình Lỗ là một người lý trí, hiểu được lúc này bản thân phải thận trọng, tuyệt đối không thể để Trương gia phải gặp thêm đả kích khác.

Trận chiến hôm nay, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

- Lão Trương, ông thua rồi. Không ngờ lại núp sau lưng tiểu bối, ông còn là một Đại viên mãn sao?

Hô Diên Phong lúc này cũng đứng lên, cười to nói, tuy nhiên tình hình của lão cũng hơi bi thảm, lão lúc này bị thương quá nặng.

Đặc biệt là trên bụng lão toác một lỗ rất lớn. Ruột cũng có thể nhìn thấy được, nếu không phải nội công của lão thâm hậu, chỉ là một tu luyện giả bình thường, vết thương này đã có thể khiến lão mất sức chiến đấu rồi.

Thậm chí có thể khiến lão phải chết.

Lưỡng bại câu thương, giao thủ vừa rồi tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, đạo kiếm quang cuối cùng của Trương Dương suýt chút nữa là lấy mạng lão rồi.

- Lão Trương, ông là người nhu nhược, uổng phí cho ông là Đại viên mãn, tôi còn cảm thấy nhục thay ông!

Hô Diên Phong lại lớn tiếng mắng, vẻ mặt Trương Bình Lỗ vẫn không hề thay đổi, chỉ lẳng lặng đứng sau Trương Dương.

Tuy nhiên nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện một cỗ sát khí linh hoạt sắc bén trong mắt ông cụ, phép khích tướng của Hô Diên Phong đối với ông vô dụng, trong lòng ông cụ giận đấy, nhưng càng giận thì ông cụ càng khống chế, hai trăm năm nay ông cụ đâu phải sống uổng phí.

Ông cụ rất rõ, lúc này ông cụ tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

- Ông là Đại viên mãn nhưng liên tiếp động thủ với tiểu bối, hôm nay lại làm tổn thương một tiểu bối tầng bốn sơ kỳ như tôi, tôi thấy ông mới uổng là Đại viên mãn, tôi thấy hổ thẹn thay ông!

Trương Dương đột ngột kêu lên, Hàn Tuyền Kiếm run lên, thân mình mang theo Tàn Ảnh, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Hô Diên Phong.

Lời còn chưa dứt, Trương Dương đã bắt đầu công kích, Phệ hồn của Hô Diên Phong nằm ngoài dự liệu của họ, giữ lại người này đối với họ mà nói đều quá nguy hiểm, cho dù là vì bản thân hay vì người bên cạnh, Trương Dương đều phải nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm này.

- Hô!

Cùng với đòn tấn công của Trương Dương, từng đạo kình phong phía sau cũng vọt ra từ bốn phương tám hương, đây là đòn công kích bằng năng lượng thiên địa do Trương Bình Lỗ điều động, trong những kình phong này đều có năng lượng gió lốc, bình thường Đại viên mãn bị đánh trúng sẽ không có chuyện gì, nhưng hôm nay Hô Diên Phong đã bị thương rất nặng, những kình phong này đủ để thăng thêm thương tích cho lão.

Dựa vào những vết thương này không thể giết được Hô Diên Phong, nhưng Trương Bình Lỗ cũng không muốn giết, người tấn công là Trương Dương, ông cụ chỉ giúp làm chệch hướng là được rồi.

Lúc này thực lực của Hô Diên Phong chẳng bằng ba thành lúc bình thường, nếu không phải lão có phệ hồn khiến Trương Bình Lỗ nghi kỵ, Trương Bình Lỗ nắm chắc có thể giải quyết lão trong vòng vài phút.

- Đê tiện!

Hô Diên Phong hét lên một tiếng, phóng đến bên Trương Dương, hắn cũng bị thương, nhưng vẫn đỡ hơn so với Hô Diên Phong.

Hắn vừa mới cử động, Truy Phong và Vô Ảnh đều chạy tới, nội lực hùng mạnh của Vô Ảnh bắt đầu không ngừng tỏa ra, thân mình xuất quỷ nhập thần của Truy Phong không ngừng xuất hiện khiến Hô Diên Phong lập tức không còn cơ hội tấn công Trương Dương nữa.

Trương Đạo Phong cũng bu lại, ông và Hô Diên Minh lại đấu trận nữa

Trận đấu lại bắt đầu, vừa bắt đầu đã gay cấn.

Dưới sự giáp công liên hợp của Trương Dương và Trương Bình Lỗ, Hô Diên Phong nhanh chóng không nói nên lời, thực lực của lão giảm mạnh, không ngăn cản nổi liên kết công kích của hai người.

Phệ hồn của lão rất lợi hại, nhưng Trương Dương đã chịu thiệt rồi, căn bản không phải liều mạng với lão nữa, Trương Bình Lỗ cũng ở bên cạnh chú ý cẩn thận, trực tiếp áp chế phệ hồn của lão.

Phệ hồn là hậu thủ cuối cùng của lão, hậu thủ này sau khi mất đi hiệu lực, tình hình của lão càng lúc càng thảm.

- Oanh!

Trương Bình Lỗ bị một đạo nội lực cực đại công kích trúng bụng, khiến cả người lão đều bay đi.

Đây là một cơ hội tuyệt hảo, lúc Hô Diên Phong bay đi, Hàn Tuyền Kiếm của Trương Dương cũng hóa ra ba đạo kiếm quang, đâm thẳng vào tim lão.

Một kiếm xuyên tim, chỉ cần xuyên qua, Hô Diên Phong sẽ ngã xuống.

Đừng nói Đại viên mãn, cho dù là cường giả tầng năm, bị thần binh xuyên qua tim thì chỉ có nước chết, tu luyện giả nội lực có lợi hại đi nữa thì cũng là người, không phải thần.

- Phốc!

Âm thanh thần binh đâm qua tim vô cùng trong trẻo, Hô Diên Phong liên tục rống lên, dùng một bàn tay còn lại nắm chặt Hàn Tuyền Kiếm.

Bàn tay của lão bị đâm thủng, tuy nhiên cũng đã thay đổi được hướng kiếm, không bị kiếm đâm qua tim

Không bị kiếm đâm qua tim nhưng tình hình hiện tại của lão cũng chẳng tốt đẹp gì.

Một kiếm này của Trương Dương đã gọt sạch hơn nửa bàn tay của lão, ba ngón tay ban đầu chỉ còn lại mỗi ngón út đáng thương, hơn nữa lão lại một lần nữa gặp phải công kích của Trương Bình Lỗ, cơ thể lại bay ra xa.

- Khụ khụ!

Ngã trên mặt đất, Hô Diên Phong một lần nữa đứng dậy, miệng đầy máu tươi, hiện giờ lão hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, cơ thể loạng choạng. Tay của lão còn nâng bụng, ruột bên trong chảy cả ra ngoài

Liên tục bị thương khiến thương thế của lão càng thêm nặng, cho dù là Đại viên mãn, lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa rồi

Tuy nhiên lúc miệng lão đầy máu tươi nhưng vẫn cười, lão đã hủy diệt được Trương Dương, như vậy đối với lão mà nói đã đủ rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hủy diệt một tầng năm tương lai, ngẫm lại càng khiến lão thêm hưng phấn, chết cũng đáng.

- Chít chít chít!

Khi Trương Dương vẫn chưa tấn công, một bóng trắng đột nhiên nhảy qua, Tia Chớp đã nhanh chóng nhảy lên người Trương Dương.

Trước khi chiến đấu, Truy Phong và Vô Ảnh đều được Trương Dương phái đi. Chỉ có Tia Chớp là không có nhiệm vụ nào, còn bị Trương Dương ra lệnh đi ra xa trước.

Trạn chiến lần này, không phải cường giả Đại viên mãn thì cũng là cường giả tầng bốn, thực lực của Tia Chớp là yếu nhất, hơn nữa Tia Chớp cũng không phải linh thú phòng ngự, dù Hô Diên Minh hay Hô Diên Phong đều có thể dễ dàng giết hoặc làm nó bị thương.

Vì an toàn của nó, lúc đầu Trương Dương mới ép nó rời đi.

Đợi sau khi giết được Hô Diên gia mới để Tia Chớp phát uy.

- Chít chít chít!

Vây quanh Trương Dương, Tia Chớp không ngừng kêu lên, nó kêu một hồi, Trương Dương liền sửng sốt, sắc mặt dần giãn ra, lộ niềm vui bất ngờ.

Sau khi kêu xong, Tia Chớp đột nhiên nhảy lên đỉnh đầu Trương Dương, cắn xuống huyệt Bạch Hội trên đỉnh đầu hắn.

- Lão gia tử, không cần!

Tia Chớp vừa cắn xong, Trương Dương vội vàng kêu lên, Trương Bình Lỗ nhìn thấy Tia Chớp đột nhiên cắn Trương Dương, trong lòng quýnh lên, suýt chút nữa đã trực tiếp ra tay.

Thực lực Tia Chớp hiện nay đúng là yếu nhất, nhưng nó là một trong thập đại độc thú, độc của thập đại độc thú, cho dù là Đại viên mãn thì cũng phải đau đầu.

Thấy Tia Chớp cắn Trương Dương, Trương Bình Lỗ mới định ngăn cản lại theo bản năng.

Tia Chớp nhảy lên đỉnh đầu Trương Dương, miệng vẫn cắn vào huyệt Bạch Hội của Trương Dương, bên kia truyền lên tiếng động lớn, Hô Diên Minh lại bị Trương Đạo Phong đánh trúng, lập tức hộc một ngụm máu tươi lớn.

Cơ hội như vậy dĩ nhiên Truy Phong sẽ không bỏ qua, Hô Diên Minh bị nó đá trúng, một cú đá vào mặt, toàn bộ răng trong miệng gã đều rụng hết, sức mạnh khổng lồ này cũng khiến một cường giả tầng bốn trung kỳ phải choáng váng.

Sau khi liên tục bị thương nặng, Hô Diên Minh còn thảm hơn lão tổ tông của gã, lúc này đã hôn mê bị Trương Đạo Phong thừa cơ hội khống chế, căn bản không chú ý đến sự quỷ dị bên phía Trương Dương.

- Chít chít chít!

Hút trên đỉnh đầu Trương Dương khoảng một phút, Tia Chớp nhảy xuống

Sau khi nhảy xuống nó chỉ kêu lên mấy tiếng, cả người lập tức ngã xuống, bộ lông trắng nõn của nó đều bị che phủ bởi một tầng màu xám, trông rất quỷ dị.

Trương Dương ôm lấy Tia Chớp, chậm rãi đứng dậy, Trương Đạo Phong và Trương Bình Lỗ đều nhíu mày, tuy nhiên Trương Dương lại chẳng lo lắng gì.

Tia Chớp hôn mê, nhưng trước khi ngất đi, nó nói với Trương Dương nó phải ngủ một chút, đợi cơ thể nó hồi phục là có thể tỉnh.

Trương Dương đứng dậy, hai tay đưa thẳng, trên tay còn cầm chặt Hàn Tuyền Kiếm, một cổ nội lực cường đại từ tay hắn xuất ra, thông qua Hàn Tuyền Kiếm bay ra ngoài, cỗ nội lực này không phải mượn năng lượng thiên địa, nó là nội lực trong cơ thể của chính Trương Dương.

Nội lực cường đại trực tiếp đánh vào chân Hô Diên Phong, sắc mặt đang cười của Hô Diên Phong nháy mắt trở nên dại ra, hoảng sợ nhìn Trương Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK