Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiền bối, xe của tôi ở đây, tôi sẽ tự đi về!

Long Phong bị ép phải xuống núi, đến trước chiếc xe của mình bèn nói với người của gia tộc Hô Diên dẫn mình xuống như vậy, có người dẫn, tốc độ xuống núi của Long Phong nhanh hơn rất nhiều, chỉ dùng hơn nửa tiếng đồng hồ là đã xuống đến dưới núi.

- Hãy dẫn tôi đi theo, sau khi các anh về, tôi sẽ trở lại!

Vị trưởng bối của Hô Diên gia lạnh lùng nhìn anh ấy, rồi điềm đạm nói một câu.

Nhìn bộ dạng của ông ấy, đã chắc phải đưa Long Phong ra khỏi phạm vi Thiên Sơn.

Long Phong liền lắc đầu, cuối cùng vẫn để ông ta lên xe, lái xe dẫn cả người dẫn đường cùng rời đi, có điều khi rời đi, Long Phong đã yên tâm không ít.

Dù kết cục thê thảm của người bảo vệ Hô Diên gia có liên quan đến Trương Dương hay không, ít nhất giờ đây Trương Dương cũng đang an toàn.

Vừa rồi anh ấy đã chú ý đến, khi nhắc đến Trương Dương trong mắt ông ta cũng đầy hận thù, nếu như ông ta đã giết Trương Dương, thì ông ấy không nên hận nhiều như vậy, và cũng không có phản ứng như vậy.

Ngoài ông ta ra, trong Hô Diên gia cũng không có ai có thể uy hiếp được Trương Dương.

Chỉ cần anh ấy chứng minh được Trương Dương vẫn còn sống, hoặc còn an toàn là được rồi, lúc này đây anh ấy đang nghi ngờ rằng, rốt cuộc là ai khiến cho người bảo vệ của Hô Diên gia trở nên thê thảm đến thế này, chẳng lẽ lão tổ tổng của Trương gia cũng đến rồi, và hai người đã có một trận đại chiến, hoặc là lưỡng bại câu thương?

Mang theo những suy đoán này, Long Phong rời khỏi Bá Vương Phong.

Anh ấy không thể hiện ra điều gì, còn người dẫn đường bỏ ra nhiều tiền để mời kia rất ngạc nhiên, anh ta không ngờ Long Phong về nhanh như vậy, càng không ngờ, Long Phong còn dẫn theo một người khác từ trên núi xuống.

Bá Vương Phong được mệnh danh là ngọn núi chết, không thích hợp cho con người sinh sống, có thể dẫn được người từ trên đó xuống không phải là chuyện dễ.

Khi Long Phong rời đi, Trương Dương đang đi với tốc độ rất nhanh ở sườn núi Dẫn Long Sơn.

Huyễn Thử đã gọi Vô Ảnh đi, và đã đi mấy tiếng đồng hồ, không thấy âm tín gì.

Trương Dương bèn bỏ lại Vô Ảnh để trông Truy Phong đang ngủ, tự mình tìm bảo bối trên ngọn núi này, nhiều năm nay không có người hoặc động vật dám vào Dẫn Long Sơn, những loại thuốc bình thường mọc trên ngọn núi này, sau nhiều năm cũng trở thành vật quý.

Lần trước đến đây, vì chủ yếu phải tìm Dẫn Long Thảo nên Trương Dương không hái nhiều, lần này đã đến đây, thì phải hái cho thỏa.

Dù sao thì Huyễn Thử cũng không cần những thứ này, đối với linh thú tầng năm, những thứ bình thường này đều đã không còn tác dụng, nên có thể để hắn lấy đi.

Một lúc sau, Trương Dương đã hái được một túi lớn các loại thuốc lâu năm, trong đó có một vài là thuốc phụ cho một số thuốc quan trọng, cũng có một vài là chủ dược của phương thuốc phi linh dược nào đó.

Mặc dù những phương thuốc này không phải là linh dược, nhưng cũng có điểm tốt không nhỏ đối với người tu luyện, và có tác dụng càng lớn với người bình thường.

Hái một lúc, Trương Dương hơi giật mình, rồi vội vàng đi về.

Hắn cảm nhận được sự kêu gọi của Vô Ảnh, Vô Ảnh ở nơi mà hắn vừa ở.

Nơi đó cách chỗ hắn ở không gần, nếu là trước kia, tâm linh hô ứng của họ đã hoàn toàn vô hiệu, trước kia họ chưa từng đạt được khoảng cách xa như vậy.

- Vô Ảnh?

Sau khi trở về, Trương Dương hơi sững sờ, ngay sau đó liền gọi một tiếng không chắc chắn lắm.

Trước mắt Trương Dương, trên mặt đất chỉ có một con linh thú loại chuột với bộ lông trắng muốt, có điều con linh thú này rõ ràng to hơn so với Vô Ảnh trước kia, ít nhất phải to hơn gấp đôi.

Vô Ảnh đã biến lớn, vẫn là Vô Ảnh, Trương Dương có thể nhận ra từ hơi thở của nó.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh ngay lập tức nhảy lên người Trương Dương, trước đó nó chỉ chiếm một góc vai của Trương Dương, giờ đây thì đã chiếm một nửa, Vô Ảnh ngồi lên trên vai Trương Dương, kêu lên rất vui vẻ.

Nghe thấy những lời Vô Ảnh nói, Trương Dương dần trừng lớn mắt, một lúc sau trong mắt cũng có một sự vui mừng.

Vô Ảnh giờ đây, đã đột phá được sự trói buộc của tầng ba, và đạt đến tầng bốn.

Vô Ảnh đã trở thành linh thú cấp bốn, điều này đồng nghĩa với việc thực lực của Trương Dương lại tăng lên nhiều, muốn không vui cũng khó.

Thông qua sự giải thích của Vô Ảnh, Trương Dương dần dần hiểu ra Vô Ảnh tại sao đột nhiên trở thành linh thú tầng bốn.

Sự thăng cấp của nó, không phải như những gì Trương Dương tưởng tượng, do Huyễn Thử truyền nội công cho nó, giúp nó đột phá.

Vô Ảnh có thể đột phá, trở thành linh thú tầng bốn, điều quan trọng nhất vẫn là chính bản thân nó.

Tầm Bảo Thử đã nếm rất nhiều loại thiên tài địa bảo, trước đó chúng không có cơ hội phát huy những năng lượng này, những năng lượng của thiên tài địa bảo này cũng không lãng phí, đều được nó thích lũy trong cơ thể.

Cũng có thể nói rằng, Tầm Bảo Thử chính là cái máy nén năng lượng của thiên tài địa bảo, nén lại rất nhiều năng lượng.

Huyễn Thử giúp nó phóng thích một phần năng lượng, làm cho nó tiến hóa thành công, trở thành một Tầm Bảo Thử tầng bốn, vì Tầm Bảo Thử rất ít có khả năng tấn công, vì vậy một số rất ít tiến hóa được lên tầng bốn, còn Vô Ảnh, nói không chừng giờ đây nó là Tầm Bảo Thử tầng bốn duy nhất trên thế giới.

Sau khi nâng cấp, ngoài phương thức phụt nội công, Vô Ảnh lại có khả năng tấn công mới, nó còn ở đó đắc ý khoe với Trương Dương, có điều nó không chịu nói ra khả năng mới là gì, nó muốn giành cho Trương Dương một niềm bất ngờ.

Vô Ảnh nâng cấp, đương nhiên là một chuyện tốt rất lớn, điều làm cho Trương Dương ngạc nhiên nhất là, sau khi Vô Ảnh tiến hóa, năng lượng tích lũy trong cơ thể nó chỉ tiêu hao không đến năm phần, Trương Dương hiểu rất rõ cần phải có năng lượng lớn đến đâu để tiến hóa lên tầng bốn, từ đó có thể thấy rằng, năng lượng tích lũy trong cơ thể Vô Ảnh kinh khủng đến cỡ nào.

Tầm Bảo Thử quả nhiên là con cưng của trời đất, khả năng tầm bảo kinh khủng của chúng, có thể làm cho mọi linh thú ngưỡng mộ.

- Tia Chớp và Truy Phong đâu?

Trương Dương đột nhiên hỏi một câu, Truy Phong còn đang nghỉ ở đây, Trương Dương không lo lắng, đây là Dẫn Long Sơn, ngay cả đại viên mãn tầng bốn đều phải chạy khỏi Dẫn Long Sơn, không có người hoặc linh thú nào dám đến đây, giờ đây Trương Dương đã hiểu rất rõ về sự mạnh mẽ của Huyễn Thử.

Truy Phong chỉ cần ở trên núi, là có thể được an toàn.

Trương Dương còn để lại Tia Chớp, cũng là để chăm sóc cho nó, lúc này đây không còn thấy bóng dáng của hai tên này đâu nữa.

- Chít chít chít!

Vô Ảnh lại kêu lên, khi kêu như vậy nó lộ ra một sự đắc ý.

Nó nói cho Trương Dương, Truy Phong đã được Huyễn Thử dẫn đi, Tia Chớp cũng đi theo rồi.

Huyễn Thử dẫn Truy Phong đi, là muốn giúp nó trị thương, Truy Phong đã dùng lực lượng vượt qua sức chịu đựng của mình để chạy, trong cơ thể đã bị thương nghiêm trọng.

Trương Dương thông qua kiếm pháp mượn năng lượng, chỉ bổ sung trong thịt, không mấy ảnh hưởng đến xương và nội tạng.

Nếu như Truy Phong không điều trị cẩn thận, dù nó có thể sống được, nhưng về sau cũng thành hoang phế, không thể có được tốc độ nhanh như vậy nữa.

Huyễn Thử cứu nó, chỉ có một nguyên nhân, là nó đã dẫn Vô Ảnh đến Dẫn Long Sơn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Không có nó, Vô Ảnh đã bị tên đáng ghét đó giết lâu rồi, nói ra thì Truy Phong cũng là ân nhân cứu mạng của Vô Ảnh, vì vậy Huyễn Thử mới đích thân cứu nó.

Những điều này chỉ là do Vô Ảnh thuận miệng nói ra, nhưng sự thật cũng gần như vậy.

Không có Truy Phong, dù là Trương Dương hay Vô Ảnh, hay Tia Chớp, có lẽ tất cả đều đi đời, Truy Phong thật sự đã cứu Vô Ảnh, lần này Truy Phong chính là đại công thần giúp họ thoát được.

Huyễn Thử đã hiểu điều này, sau khi Vô Ảnh đưa ra lời thỉnh cầu, nó liền đồng ý không hề do dự.

Truy Phong và Tia Chớp lúc này, đều đang nhận sự trị liệu của Huyễn Thử, Huyễn Thử trị liệu thế nào Truy Phong và Trương Dương đều không biết, nhưng Trương Dương có lòng tin rất lớn với nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK