Mục lục
Thần Y Thánh Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhìn thấy gì, mấy người rốt cuộc đã nhìn thấy gì?

Đám Long Thành mới vừa trở về, Lý Á liền vội vã hỏi một câu.

Lúc này xung quanh cũng không có thiếu bọn dã thú đã chạy tới tranh ăn chỗ thịt trên bãi đất, có điều chạy tới càng nhiều thì tử vong càng nhiều, cũng may hiện tại đám dã thú đều không phải kích thước quá to, đối với bọn họ không sản sinh nổi sức uy hiếp.

- Bự, thật là bự, con rắn bự quá!

Thường Phong nhẹ nhàng vỗ ngực, cảm giác vừa nãy nhìn thấy cảnh tượng kia vẫn còn đậm nét trong lòng anh ta, thật sự quá kinh khủng.

Một con rắn lớn như vậy, Thường Phong vốn tưởng rằng mấy thứ trong phim ảnh đều là hư huyễn mà ra, thật không nghĩ tới trên thực tế còn có thứ khổng lồ như vậy, quả thực quá là đáng sợ.

- Biết là rắn bự rồi, tôi hỏi cậu cụ thể đã nhìn thấy gì?

Lý Á trong lòng sốt ruột, lần thứ hai hỏi thêm một câu.

Anh ta muốn hỏi chính là con rắn bự kia rốt cuộc là ra sao rồi, dù sao hiện tại bọn họ bên này cũng chỉ có tưởng tượng chứ chưa tận mắt thấy.

- Muốn biết hình dáng ra sao, tự đến mà xem!

Hoàng Hải cười khổ lắc đầu, anh ta vừa nãy xem như là đã khá mất mặt, bị con rắn to lớn kia làm cho sợ hãi đến suýt chút nữa là tè ra quần.

Cả người anh ta cũng đều là bị Long Thành kéo trở lại, đến bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch.

- Chúng ta qua xem!

Thấy Lý Á vẫn đang do dự, mấy đội viên đội liên phòng theo bên cạnh Trưởng trấn Vương cũng lên tiếng.

Bên cạnh con rắn bự còn có một số dã thú đang tranh nhau đớp thịt, đám dã thú này căn bản không một con nào màng phản ứng lại bọn họ, bọn họ cũng đều rõ ràng, những dã thú này cũng chẳng sống nổi bao lâu nữa.

Dã thú chết rồi tuy không thể ăn thịt, nhưng da lông thì vẫn có thể dùng, mấy chốc bọn họ sẽ có thể kiếm được một món mang về.

Trưởng trấn Vương do dự chốc lát rồi cũng thả con mã lộc vác theo trên người xuống rồi theo chân mấy người kia.

Con mã lộc này cũng không thể vứt đi, thu hoạch nhiều như vậy nhưng đây cũng là thứ duy nhất có thể ăn được, lúc ra về Ngô Chí Quốc vẫn dự định cố gắng làm một bữa tiệc thịt hươu thật lớn.

- Má ơi!

- Trời ơi!

Vừa qua bên đó, mấy đội viên đội liên phòng liền kêu to lên, Kim Quan Mãng chết rất thê thảm, phần đầu của nó càng lộ vẻ khủng bố.

Có người nhát gan lền sợ té đái chạy trở về không ngừng run rẩy, hối hận là đã hiếu kỳ chạy qua xem.

Con rắn to lớn kia phỏng chừng sẽ trở thành ác mộng của bọn họ sau đó.

Trưởng trấn Vương ngược lại là trấn định, nhìn chòng chọc vào con rắn to lớn này, ông còn lấy hết dũng khí, dẫn theo hai đội viên đội liên phòng gan dạ nhất đến trước chỗ con rắn nhìn kỹ một chút.

Đến đó, ông ta càng xem càng kinh hãi, không bao lâu cũng dẫn người quay lại.

Sau khi trở về, sắc mặt của ông ta còn hơi trắng bệch.

- Trưởng trấn Vương, thế nào, rốt cuộc hình dáng ra sao?

Lý Á lại vội vã hỏi một câu, anh ta nhát gan không dám đi xem, thế nhưng trong lòng lại rất muốn biết bọn họ đã nhìn thấy gì, Hoàng Hải với Thường Phong không nói, anh ta chỉ có thể hỏi Trưởng trấn Vương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Con mãng xà này …là bị con người giết, tôi còn thấy được vết dao đâm, còn có vết tích răng nanh bị nhổ!

Trưởng trấn Vương thở hổn hển mấy hơi rồi mới chậm rãi nói ra, kinh nghiệm của ông ta tương đối phong phú, nhìn thấu được trên đầu mãng xà có không ít vết dao, mới kết luận là bị con người giết.

- Cái gì, bị con người giết?

Lý Á sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn con quái vật khổng lồ kia.

Thứ lớn như vậy mà thậm chí có người có thể giết chết nó, hơn nữa Trưởng trấn Vương còn nói, trên thân mãng xà này xà này có vết dao, dùng dao mà có thể giết chết một con con rắn bự đến như thế, anh ta căn bản không dám tưởng tượng.

Nhưng anh ta không có lưu ý đến, lúc bọn họ nói chuyện thân thể Long Thành lại khẽ run lên.

Long Thành còn cẩn thận lấy đồ vật cất giấu lúc nãy ra, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại vội vã thu lại rồi.

Sau đó anh ta liền ngẩng đầu nhìn Trương Dương, trong mắt mang theo sự sợ hãi tột cùng.

Cái mà anh ta vừa nãy nhặt được đem giấu đi là một miếng vải vụn rất thông thường, nhưng xuất hiện ở bên cạnh xác con rắn bự chảng này thfi quả cũng có chút không bình thường.

Đây là rừng rậm nguyên thủy, trừ đám "rảnh rỗi sinh nông nỗi" bọn họ ra, không ai lại muốn tới nơi này, người trong thôn săn thú chưa bao giờ dám vào sâu trong núi, thâm sơn đối với bọn họ mà nói quá ư nguy hiểm.

Nhưng nơi này lại xuất hiện mảnh vải, chuyện này chỉ có thể chứng minh, trước đó có người đã tới nơi này.

Chỉ là vải thì còn chưa tính là gì, anh ta còn phát hiện, mảnh vải này cùng với bộ quần áo Trương Dương mặc trước đây một ngày là rất giống, là cùng một chất liệu, quần áo mà Trương Dương mặc, ngoại trừ mấy bộ Mễ Tuyết đưa thì giá trị đều không thấp, đều là vải vóc thượng đẳng, loại vải này Long Thành có thể nhận ra.

Cạnh xác con mãng xà lớn lại có mảnh vải tựa như quần áo Trương Dương, một ý nghĩ táo bạo đã xuất hiện ở trong óc Long Thành.

Ngày hôm qua khi bọn họ đi vào, Trương Dương liền phát hiện ra con mãng xà lớn này, mới khuyên bọn họ rời khỏi, chờ sau đó, vào lúc buổi tối Trương Dương đã quay lại nơi này, cùng con rắn bự này đại chiến một hồi, cuối cùng giết chết con rắn bự, lại còn lấy đi răng nanh của nó.

Trưởng trấn Vương chỉ có thấy được vết tích hàm răng bị bẻ gẫy, không có nhìn ra vết đao cắt xuống trên đỉnh đầu Kim Quan Mãng là cái gì.

Ông ta chỉ là một người bình thường, căn bản không nhận ra được Kim Quan Mãng.

Vậy chính là lúc giao chiến, Trương Dương rớt lại mảnh quần áo rách, ngày hôm qua Trương Dương còn không cho ai vào đây, ngày hôm nay hắn đồng ý là bởi vì hắn biết nơi này đã không còn nguy hiểm, nguy hiểm đã bị hắn loại trừ.

Ý nghĩ này khiến bản thân Long Thành cũng có cảm giác ngơ ngác, sợ hãi, con mãng xà to lớn như thế, anh ta có nhìn thấy cũng đừng nói đi giết, phỏng chừng chạy đều chạy không thoát, Trương Dương lại nghiễm nhiên có thể giết chết nó, thực lực của Trương Dương đối với anh ta mà nói thật sự là quá kinh khủng.

Đây là anh ta hiện còn không biết đây là linh thú, nếu biết đây là linh thú Kim Quan Mãng, lại còn là Ngũ quan Kim Quan Mãng thì phỏng chừng sẽ càng giật mình.

Có điều giết chết Kim Quan Mãng cũng không phải là công lao của một mình Trương Dương mà là của cả nhóm.

Chính là Vô Ảnh cũng có vai trò rất lớn, không có Vô Ảnh tại, bọn họ đều sẽ bị khói độc của Kim Quan Mãng độc chết, độc của Kim Quan Mãng mạnh đến bao nhiêu, chỉ xem Long Phong lúc đó liền có thể rõ ràng.

Nếu có như vậy thì ngày hôm nay bị những dã thú này xé xác chính là bọn họ.

Mấy người đi xem xong thì về kêu to kinh hãi, mỗi người đều có vẻ rất khủng bố.

Xung quanh dã thú chết đi càng ngày càng nhiều, có điều số chạy tới cũng không ít.

Lý Á cứ đứng ở bên này hô gọi, anh ta rất muốn biết những người này đang nhìn thấy gì ở kia, nhưng bản thân lại không dám qua xem.

- Trương Dương, Triển Đào, các cậu có thể cùng tôi đi xem xem hay không, chỉ liếc mắt nhìn, chỉ liếc mắt nhìn thôi rồi chúng ta sẽ trở lại!

Lý Á đột nhiên quay đầu lại, những người khác phần lớn đều đã qua đó, không đến xem cũng chỉ còn có mấy người bọn họ.

Long Phong là vệ sĩ của Trương Dương, chẳng khác gì tượng gỗ, bình thường đều không nói gì nên anh ta giờ không hỏi đến y một tiếng.

Ngô Chí Quốc vẫn đang nôn ọe ở kia, có đánh chết cũng sẽ không đi, căn bản không cần hỏi đến.

Có thể bồi tiếp anh ta cũng chỉ có Trương Dương cùng Tô Triển Đào , còn Dương Linh, lúc này đã sợ đến mức ngồi xổm ra đó không dám động đậy.

- Tôi không đi, muốn đi thì cứ việc, đừng lôi kéo tôi!

- Theo tôi đi, trở về tôi sẽ giúp cậu đứng ra lo chuyện lên sàn!

Lý Á cắn răng, trực tiếp dụ dỗ Tô Triển Đào, mạng lưới công ty của Tô Triển Đào phát triển cũng không tệ lắm, so với trước đây đã tăng trưởng không ít về giá trị, điều này cũng cho anh ta sự tự tin rất lớn.

Hiện tại chính là thời đại mà mạng lưới này đang hot, Lý Á cũng muốn đem mạng lưới công ty mình phát triển trở thành quy mô lớn như yahoo, thu hút nguồn tài chính, vận hành lên sàn vẫn luôn là nguyện vọng cũng như mộng tưởng của anh ta.

Lý Á nói như thế, vẫn đúng là đánh trúng vào chỗ có thể uy hiếp.

- Tôi đi cũng được, nhưng Trương Dương nhất định phải đi cùng!

Tô Triển Đào cắn răng, vì công ty của mình mà theo Lý Á qua xem một chút thứ khiến mọi người đều điên cuồng rốt cuộc hình dáng ra sao.

Kỳ thực trong lòng anh ta cũng có hiếu kỳ.

Lý Á lập tức nhìn về phía Trương Dương, Trương Dương không mở công ty, còn có một tay y thuật lợi hại, lại có tiền, anh ta căn bản không biết nên đi dụ dỗ như thế nào, chỉ có thể làm bộ tội nghiệp mà nhìn như thế.

Tô Triển Đào cũng nhìn về phía Trương Dương, anh ta muốn Trương Dương cùng đi.

Trương Dương là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, có hắn thì chí ít sẽ không phát sinh nguy hiểm gì, ở đây bốn phía cũng không có thiếu dã thú, ai biết sẽ có dã thú phát rồ mà tấn công bọn họ hay không.

Có Trương Dương tương đương với có thêm cái bùa hộ mệnh.

- Được rồi, tôi cùng các anh đi xem xem!

Trương Dương bất đắc dĩ gật đầu một cái, Kim Quan Mãng hắn không biết đã nhìn đến bao nhiêu lần, Kim Quan Mãng sở dĩ thảm như vậy cũng là do hắn "ban tặng".

Chỉ là hắn không đành lòng để cho hai người kia thất vọng, cùng bọn họ đi một chuyến cũng không sao.

Với bằng hữu chân chính, Trương Dương từ trước đến giờ đều rất hào phóng.

Có Trương Dương theo, Tô Triển Đào sức lực lập tức trở nên sung túc, an ủi Dương Linh vài câu, lúc này anh ta mới cùng Trương Dương, Lý Á đồng thời chậm rãi tiến lên phía trước.

Trên tay anh ta vẫn nắm thật chặt súng săn, trước mắt cũng chỉ có cây súng săn này cho anh ta thêm chút dũng khí cùng cảm giác an toàn.

Rốt cục, ba người đều đã đối diện với Kim Quan Mãng, Lý Á ngây ngốc đứng ở nơi đó, đã không nhúc nhích gì nữa.

Chân anh ta vẫn đang không ngừng run rẩy, toàn bộ thân thể bất cứ lúc nào cũng có khả năng rũ xuống, thời khắc này anh ta rốt cuộc đã hiểu rõ cảm giác của Hoàng Hải trước đó, vì sao Hoàng Hải lại phải ngồi phịch xuống dưới đất.

Tô Triển Đào so với anh ta còn thảm hơn, chỉ liếc mắt ti hí nhìn lên rồi liền nhắm hai mắt lại nằm nhoài lên vai Trương Dương, xem cũng không dám xem tiếp nữa.

Còn mở mắt ra thì anh ta tuyệt đối sẽ gặp ác mộng.

- Tr ….ương…Trương Dương, chúng ta trở về đi thôi!

Lý Á vẻ mặt như đưa đám, con rắn khổng lồ kinh khủng này anh ta cũng không dám tiếp tục xem mà chỉ muốn trở về.

Đáng tiếc lúc này anh ta một chút khí lực cũng không có, muốn trở về mà tay chân lại bất động.

- Ky ky ky!

Trương Dương vừa định gật đầu, Vô Ảnh đột nhiên kêu lên, còn từ trên người Trương Dương bò ra, lại còn bò đến trước mặt Kim Quan Mãng.

Trước mặt Kim Quan Mãng, Vô Ảnh không ngừng kêu than, cũng không ai biết nó kêu gì.

Cùng Vô Ảnh đã có chút tâm ý tương thông nên Trương Dương ngược lại là cảm nhận được đôi chút.

Vô Ảnh trong lòng có một loại bi ai, loại bi ai này thuần túy là bởi vì Kim Quan Mãng là linh thú mà sản sinh, nó không muốn nhìn thấy Kim Quan Mãng chết rồi mà còn phải chịu kết cục thê thảm như thế.

Nếu như Tia chớp tỉnh dậy, cũng sẽ có loại biểu hiện này, hiện tại Kim Quan Mãng đã không phải là địch nhân của chúng nữa mà chỉ là một con linh thú đã chết.

Linh thú có tôn nghiêm của linh thú, không nên bị những dã thú bình thường này khinh nhờn.

- Mày muốn chôn nó đi?

Một lát sau, Trương Dương mới chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi một câu.

Đây là suy đoán của hắn, thông qua cảm giác suy đoán, nếu là Tia chớp ở đây thì hắn lập tức liền có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tô Triển Đào vẫn theo Trương Dương, nghe Trương Dương nói vậy thì anh ta suýt chút nữa ngất đi, quái vật lớn như vậy, khủng bố như vậy, chết rồi thì cứ để nó chết đi, lại còn muốn chôn nó, hắn không biết Trương Dương có phải đầu óc đã trở nên mơ màng hay không, hay là đã thần kinh mất rồi.

Ngược lại bây giờ anh ta chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, một khắc đều không muốn ở lại chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK